[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 47
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:35
"Không sao đâu, chỉ là bị người ta kéo một cái thôi, giờ ấn vào hơi đau chứ lúc làm việc thì không đau." Dư Phượng Mẫn thấy vấn đề không lớn.
Lúc nãy cô còn tưởng là gặp phải lưu manh cơ. Giờ hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, Dư Phượng Mẫn cũng không tính toán nữa: "Chuyện nhỏ thôi, chúng ta cứ làm việc đi, xong sớm còn về xưởng." Cái nhà máy thực phẩm này trông thì bề thế, nhưng công nhân ở đây tính khí chẳng bằng bên xưởng cơ khí nhà mình.
Có người bên xưởng cơ khí lại hỏi: "Tiểu Dư này, bố cô làm ở Ủy ban Cách mạng à?"
"Vâng."
Dư Phượng Mẫn không thấy việc này có gì phải giấu giếm, trước đây không ai hỏi thì cô không nói thôi. Bố cô làm việc ở Ủy ban Cách mạng thì cũng là đi làm bình thường thôi, chỉ là đơn vị có phần "oai" hơn chút.
Hai người còn lại trong nhóm (trừ sư phụ Thư) lập tức thay đổi thái độ với Dư Phượng Mẫn. Trước đây toàn gọi "Tiểu Dư, Tiểu Dư", giờ thì suýt chút nữa gọi là "chị Phượng Mẫn" luôn rồi. Dư Phượng Mẫn thấy gọi thế nghe già quá, nên hai người kia đổi sang gọi là "Sư phụ Dư". Tự dưng được thăng hẳn một bậc vai vế, khiến cô dở khóc dở cười.
Anh ba nhà họ Đỗ đi xe buýt từ xưởng cơ khí về nhà. Lúc đi bộ thì mệt phờ, lúc về thực sự không nhấc nổi chân nữa nên mới tạt vào trạm xe buýt.
Xuống xe, anh không về nhà ngay mà đi loăng quăng bên ngoài, sau đó vào nhà ăn đ.á.n.h chén một bữa rồi lại đi dạo tản bộ cho tiêu cơm. Anh nhất quyết không về sớm. Cứ phải đợi đến lúc trời sập tối, khi xe buýt ngừng chạy mới về, như thế người nhà dù có tìm ra xưởng của con Tư thì cũng chẳng đi ngay được. Cứ kéo dài đến tối, con Tư về xưởng chắc chắn sẽ đọc được mảnh giấy nhắn của anh.
Anh ba Đỗ lượn lờ mãi đến tận bốn rưỡi chiều mới mò về nhà. Vừa đến cổng khu tập thể đường sắt, anh đã thấy một cô gái nhỏ nhắn đang nép bên ngoài cổng nhà mình, co rùm một cục, tựa vào góc tường như đang ngủ thiếp đi.
Ai đây nhỉ?
Anh ba Đỗ bước tới, chưa kịp hỏi câu nào thì người kia đã giật mình tỉnh giấc, bật dậy đứng vào tư thế phòng thủ, giọng rất hung dữ: "Anh định làm gì!"
Người kia vừa đứng dậy, anh ba Đỗ đã nhìn rõ mặt, ngập ngừng hồi lâu mới thốt lên: "Tiểu Đường?"
"Anh... ba?" Tiểu Đường thấy anh ba Đỗ thì cả người thả lỏng hẳn. Cô im lặng một lúc rồi như xì hơi, phó mặc cho số phận: "Hành lý của tôi bị trộm rồi, mấy bộ quần áo không đáng tiền thì lấy lại được, còn tiền với phiếu lương thực mất sạch rồi."
"Mất thế nào?"
"Đêm qua tôi ở nhà khách, sáng ra vừa bước chân ra cửa thì bị người ta cướp mất hành lý." Tiểu Đường vì sợ mất đồ nên đi đâu cũng mang theo bên người. Ai ngờ càng giữ như thế lại càng không phòng được bọn cướp cạn. Chúng nó cướp trắng trợn luôn.
Đúng là bọn người xấu xa.
Tiểu Đường đuổi theo đến nỗi rơi mất cả giày mà chỉ giật lại được mấy bộ quần áo, giấy giới thiệu cũng mất tiêu luôn. Không có giấy giới thiệu thì không chứng minh được thân phận, cô chẳng đi đâu được. Dù trong cái túi nhỏ khâu ngầm trong áo vẫn còn giấu ít tiền lẻ nhưng số tiền đó không đủ để ở nhà khách nữa.
Anh ba Đỗ nhìn Tiểu Đường nhếch nhác tội nghiệp, liền đẩy cổng nhà mình ra: "Đi theo tôi vào đây."
Ông nội anh tuy có nhiều điểm không tốt, nhưng cái tính hay giúp người đôi khi lại là một ưu điểm. Chuyện của Tiểu Đường này, chắc ông nội giúp được.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh." Tiểu Đường rối rít cảm ơn, ôm chút đồ đạc còn sót lại, cúi đầu lí nhí đi theo sau anh ba Đỗ.
Cô vẫn chưa tìm thấy người thân. Khu đường Tân Thôn cô đã hỏi hết lượt rồi, người ta bảo họ đã dọn đi từ mấy năm trước. Tiểu Đường định bụng tìm thêm chút nữa, chứ cứ thế này mà về quê thì cô không cam tâm.
"Ai về đấy?" Mẹ Đỗ nghe thấy động tác ngoài sân liền chạy ra xem có phải ông cụ về không. Nhìn kỹ lại thì thấy anh ba dẫn theo một... cô gái? Con cái nhà ai mà ăn mặc lôi thôi thế này, sao lại đi có mỗi một chiếc giày?
"Lão Tam, ai đây?" Mẹ Đỗ kéo dài cái mặt ra.
"Ông nội quen ở nhà ga đấy, cô ấy từng giúp đỡ ông." Anh ba Đỗ ngó vào trong nhà: "Ông nội đâu rồi mẹ?" Đi tìm mối quan hệ để dò la tung tích con Tư rồi à?
"Ông nội cháu bảo có tin tức của con Tư rồi, chưa đến trưa đã ra khỏi cửa, giờ vẫn chưa thấy mặt đâu." Mẹ Đỗ vừa nghe bảo cô gái này là người quen của ông cụ, lập tức lật mặt nhanh như lật bánh tráng, cười hớn hở: "Ôi dào, sao lại ra nông nỗi này. Để dì đi lấy đôi giày cũ cho cháu đi tạm nhé, đừng có chê."
Bà chỉ sợ anh ba tự tiện dắt một đứa con gái ở đâu về rồi bảo là "con dâu tương lai" thì bà không chịu nổi. Tìm con dâu là phải xem đơn vị công tác, gia cảnh thế nào, tính nết ra sao, phải tra cho kỹ mới được.
"Cháu cảm ơn dì ạ." Tiểu Đường ngoan ngoãn đứng đó, mẹ Đỗ nói gì nghe nấy, không dám cãi nửa lời.
Ông nội Đỗ về đến nhà lúc hơn năm giờ chiều. Vẫn là Thẩm Dương đạp xe chở về. Ông vừa xuống xe, mẹ Đỗ đã đón ngay từ cửa, hỏi đầy mong chờ: "Bố, tìm thấy con Tư rồi phải không ạ?"
"Tìm thấy rồi." Ông nội Đỗ hậm hực nói, lúc này ông nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Mẹ Đỗ ngó nghiêng ra sau lưng ông: "Sao bố không dắt nó về luôn?"
Ông nội Đỗ nổi trận lôi đình: "Dắt về kiểu gì? Dắt về làm gì! Chị xem lại cái cách làm mẹ của mình đi, dạy con kiểu gì mà để nó thành ra thế kia!"
Đúng là cái quân tà tính!
Chương 29: Ai? Đối tượng của vợ tương lai nhà cậu đến xưởng gây sự kìa
Mẹ Đỗ ngẩn người ra. Bà chỉ hỏi một câu, sao tự dưng lại bị mắng té tát thế này. Con Tư tự ý xóa hộ khẩu, chuyện này sao lại đổ lên đầu người làm mẹ như bà được? Mẹ Đỗ thấy ông cụ thật quá vô lý.
"Bố, con Tư nó làm sao mà không tốt ạ? Sao lại không dắt về được?" Mẹ Đỗ thực sự không hiểu: "Con bé đó trước giờ nghe lời nhất nhà, đích thân bố đi rồi, nó dám không nghe lời bố sao?"
Ông cụ chỉ cần nghiêm mặt lại, nhà này ai mà chẳng sợ? Sao dắt mỗi đứa cháu gái về mà cũng không xong?
Ông nội Đỗ đen mặt: "Nó dọn vào ký túc xá ở rồi, hộ khẩu cũng chuyển sang xưởng, sau này không về nữa."
"Thế sao mà được!" Mẹ Đỗ thất thanh kinh hãi.
Bà vừa mới chốt xong mối lái với bà Lưu Vân bên cạnh, chỉ chờ con Tư gật đầu một cái là xong xuôi. Nếu con Tư không về, chuyện này kéo dài là hỏng bét mất!
"Bố, con Tư ở xưởng nào, để con đi nói chuyện với nó!" Mẹ Đỗ không tin nổi con Tư dám trái lời bà. Nếu nói với nó không được thì nói với lãnh đạo xưởng, chẳng có xưởng nào lại ngăn cản công nhân về nhà lấy chồng cả.
Ông nội Đỗ liếc nhìn mẹ Đỗ: "Chị định nói gì với nó? Nó tìm được việc làm rồi, tự nuôi sống được mình, chị bắt nó về làm gì? Hay là chị có tính toán gì khác?"
Mẹ Đỗ biết không giấu nổi ông cụ nên nói thật luôn: "Chị Tiểu Lưu bên cạnh muốn bàn chuyện hôn sự của hai đứa, chuyện này sáng nay chị ấy cũng nói với bố rồi đấy. Con thấy thằng Thẩm Dương khá quá, hai nhà làm thông gia cũng tốt. Tất nhiên, nhà mình vẫn là bố làm chủ, bố thấy sao ạ?"
"Chuyện này không thành được." Ông nội Đỗ từ chối thẳng thừng.
Tuyệt đối không được! Cứ nhìn cái trạng thái của con Tư hiện giờ, để nó lấy chồng, về nhà chồng mà không làm việc gì, bị mắng một câu là đòi choảng nhau với cả bố mẹ chồng, ông nội Đỗ không dám để cháu gái đi gây họa như thế. Gả đi như vậy thì danh tiếng nhà họ Đỗ coi như đổ xuống sông xuống biển hết.
"Bố, sao lại không được ạ? Nhà họ Thẩm bên cạnh đồng ý hết rồi, cưới xong sẽ tìm cho con Tư một công việc chính thức, đãi ngộ tốt, việc nhẹ nhàng." Mẹ Đỗ cuống quýt.
"Con Tư bây giờ đã là công nhân chính thức rồi, nó chuyển được hộ khẩu đi thì chắc chắn là biên chế chính thức." Giọng ông nội Đỗ vẫn rất gắt, ông đặc biệt nhấn mạnh: "Con Tư mới mười tám, chuyện gả chồng trong vòng hai năm tới, à không, ba bốn năm tới không đứa nào được nhắc đến nữa."
Cứ đợi đấy. Con Tư bây giờ đang "phát điên", không được thả nó ra ngoài hại người.
Mẹ Đỗ đờ người ra. Ba bốn năm không được nhắc chuyện cưới hỏi, định để con Tư thành bà cô già chắc?
Ông nội Đỗ chắp tay sau lưng đi vào nhà. Mẹ Đỗ đuổi theo: "Bố, chuyện này mẹ cũng đồng ý rồi. Thời đại mới này giảng giải tự do yêu đương, hai đứa nó bằng lòng ở bên nhau, bố là người lớn sao lại phản đối?"
Ông nội Đỗ dừng bước. Ông nhìn mẹ Đỗ bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Hai đứa nó bằng lòng? Ai? Con Tư với thằng Thẩm Dương á?"
Lúc trưa con Tư nó "lên cơn" ở xưởng cơ khí, Thẩm Dương ngồi ngay đấy mà hai đứa nó chẳng buồn nhìn nhau lấy một cái, tình cảm ở đâu ra!
"Thải Nguyệt à," Ông nội Đỗ đầy ẩn ý, "Tôi không quan tâm chị đang tính toán cái gì, nhưng chuyện hôn sự này không thành, tôi không đồng ý. Tôi không biết ai rót bùa mê t.h.u.ố.c lú gì vào tai chị, nhưng việc này không có gì để thương lượng hết. Còn nữa, từ nay về sau, chuyện cưới hỏi của con Tư nếu không có sự đồng ý của tôi, cấm được đi dạm hỏi chỗ nào."
Mặt mẹ Đỗ cắt không còn giọt m.á.u. Ông cụ đây là cấm bà nhúng tay vào chuyện của con Tư luôn rồi. Vô lý quá!
Mẹ Đỗ không cam tâm: "Bố, thằng Thẩm Dương nó có nhà riêng mà."
Ông nội Đỗ nheo mắt: "Thẩm Dương có nhà, chị nhắm vào cái nhà đó à? Chị nhớ cho kỹ, đó là nhà của Thẩm Dương, không liên quan gì đến nhà họ Đỗ mình hết, đừng có mơ tưởng."
Tay dám với tận sang nhà người ta, đúng là nghĩ quá xa rồi.
Mẹ Đỗ: "Con không có ý đó, con chỉ nghĩ con Tư gả qua đấy sẽ được sung sướng thôi."
Ông nội Đỗ hừ lạnh một tiếng trong lòng. Con Tư chắc chắn là sướng rồi, nhưng nhà họ Thẩm thì chưa biết chừng đâu. Thôi cứ để vậy đi, để con Tư mài giũa trong xưởng vài năm xem tính nết có uốn nắn lại được không. Haiz.
Đầu mẹ Đỗ đau như b.úa bổ. Bà nói gãy cả lưỡi mà ông cụ vẫn không lay chuyển. Ông cụ không đồng ý thì biết làm thế nào bây giờ? Mẹ Đỗ cuống lên như kiến bò trên chảo nóng. Đúng rồi! Ông cụ không đồng ý nhưng chỉ cần con Tư đồng ý là được. Bà nhớ ra rồi, ông cụ đi cùng Thẩm Dương về, Thẩm Dương chắc chắn biết con Tư làm ở xưởng nào.
Mẹ Đỗ liền nhấc chân chạy sang nhà bên cạnh. Bà vừa thấy Thẩm Dương dắt xe vào sân nhà họ rồi.
Bên trong...
