[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 62
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:38
Trưa nay, Tiểu Mạnh lại nộp đơn xin nghỉ việc một lần nữa.
Nghe đâu cô nàng Bàng Nguyệt Hồng kia đã tìm đến tận nhà anh để gặp bố mẹ. Cô ta không làm ầm lên, nhưng cả nhà đều đã biết chuyện, thế là sinh ra cảnh gà bay ch.ó chạy. Ý của Tiểu Mạnh là, chừng nào anh còn ở nhà thì nhà cửa còn chưa được yên ổn. Anh nhất định phải đi.
Có một câu Trưởng khoa kỹ thuật nói không sai: Tiểu Mạnh thực sự là kiểu người mà xưởng nào cũng muốn tranh giành.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng nói: "Lão Bành, tôi cũng chẳng giấu gì ông. Bên xưởng tôi có một cậu vừa đi tu nghiệp nước ngoài về, kỹ thuật giỏi cực kỳ. Khổ nỗi dạo này phong khí không tốt, chuyện cậu ta từng ở nước ngoài bị người trong xưởng lôi ra bàn tán. Tôi đang tính cho cậu Tống này sang xưởng ông 'lánh nạn' một thời gian, đợi sóng yên biển lặng rồi mới đón về."
"Người tu nghiệp nước ngoài về cơ à?" Chà, đó là nhân tài bậc cao đấy. Trưởng khoa kỹ thuật rất muốn nhận, nhưng cũng có chút lo ngại.
"Lão Bành à, thế này đi, cậu ta sang chỗ ông thì ông cứ bảo là biệt phái sang hỗ trợ thôi. Đừng cho ai biết chuyện cậu ta từng đi nước ngoài, cứ bảo là thợ kỹ thuật bậc cao. Xưởng ông nhỏ, chỉ cần ông giữ kín miệng thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Thế nào?"
Một đổi một. Cả hai đều là nhân tài, và cả hai đều có những rắc rối riêng cần tháo gỡ.
Trưởng khoa kỹ thuật nghiến răng quyết định: "Được! Vậy người đó tên gì?" "Tống Lương."
Cả Trưởng khoa và lão Mạc bên Nhà máy thép đều sốt sắng muốn đẩy người đi ngay, nên thủ tục được hoàn tất ngay trong ngày. Buổi chiều, Trưởng khoa gọi Tiểu Mạnh lên: "Chuyện biệt phái xong rồi, mai có thể đi luôn. Cậu cầm lấy."
Lá đơn xin nghỉ việc của Tiểu Mạnh đã sớm bị xé vụn.
Nhanh thế sao? Tiểu Mạnh cầm tờ giấy giới thiệu, đọc kỹ một lượt, dấu đỏ chữ ký không thiếu thứ gì. Thế là xong xuôi rồi?
"Tối nay về thu dọn đồ đạc, mai lên đường. Đến Nhà máy thép thì tìm lão Mạc, cậu phải gọi là Chủ nhiệm Mạc. Ông ấy là Trưởng xưởng 2 bên đó, cậu sang sẽ được ông ấy sắp xếp tất cả."
Tiểu Mạnh cầm tờ giới thiệu, lặng người đi hồi lâu không nói nên lời.
Nhà máy máy kéo.
Đỗ Tư Khổ vẫn đang miệt mài luyện xe. Bên cạnh cô có một "cái đuôi" nhỏ, ngồi ngay sát ghế lái để học lỏm. Cậu chàng này là cháu trai của Tổ trưởng Tôn. Chính cậu là người mang ba cuốn sách về máy kéo và xấp hồ sơ đăng ký bằng lái đến cho cô.
Vừa đến, Tiểu Tôn đã hỏi: "Chị là Tiểu Đỗ phải không?" "Là tôi." "Chú em bảo em đi theo học lái xe với chị."
Tiểu Tôn dáng người cao ráo, tính tình thật thà, có gì nói nấy chứ không biết vòng vo. "Được, cậu ngồi cạnh tôi, xem tôi thao tác thế nào rồi học theo." Tư Khổ đồng ý.
Cô luyện xe, Tiểu Tôn học ké. Học được bao nhiêu là tùy bản lĩnh của cậu ta. Tư Khổ cứ tập một tiếng thì nghỉ nửa tiếng. Trong nửa tiếng nghỉ ngơi, cô tranh thủ đọc sách, kết hợp vừa học vừa hành.
Lúc cô đọc sách, Tiểu Tôn tự mình mày mò quanh chiếc máy kéo. Cậu hỏi gì Tư Khổ cũng trả lời, nhưng tay vẫn cầm sách, đầu không buồn ngẩng lên. Cô phải tranh thủ thời gian để học thuộc lòng ba cuốn sách này.
Tiếng chuông lớn của nhà máy vang lên năm hồi. Đã năm giờ chiều, phải về xưởng thôi.
"Tiểu Tôn, mấy cuốn sách này cậu lấy ở đâu ra thế?" Tư Khổ vẫn còn nửa cuốn chưa đọc xong. "Dạ, sách của em đấy ạ." "Hả?" Tư Khổ ngẩn người, "Của cậu? Cậu tự mua à?" "Vâng, chú bảo em học lái máy kéo để thi bằng nên mua cho em." Tiểu Tôn thật thà đáp, rồi bồi thêm một câu: "Chú còn dặn từ giờ em cứ đi theo chị, xuống đội sản xuất cũng phải theo sát. Dưới đó toàn đàn ông con trai, chú bảo em phải bảo vệ chị."
Tiểu Đỗ dạy cậu học xe, tức là sư phụ của cậu. Cậu bảo vệ sư phụ là chuyện đương nhiên.
Tư Khổ có chút hối hận. Biết thế cô đã hỏi sớm hơn. Nếu biết sách là của Tiểu Tôn, lúc nãy cô đã giảng giải kỹ càng hơn cho cậu ta rồi. Thật là, sao không nói sớm chứ!
"Sách này cho tôi mượn về xem tiếp được không?" Tư Khổ hỏi, "Sáng mai tôi lại qua đây dạy cậu lái xe tiếp, thấy sao?" "Được ạ!" Tiểu Tôn mừng rỡ. Cậu còn nói: "Chú em bảo bên này xa xưởng cơ khí quá, hay là để tụi em lấy chiếc máy kéo nhỏ cho chị lái về, mai lại lái sang."
Câu này làm Tư Khổ cảm động thực sự. Tổ trưởng Tôn đúng là đại ân nhân mà!
Chương 36:
Máy kéo dù nhỏ đến mấy cũng cực kỳ tốn dầu. Vả lại, lái máy kéo về xưởng cơ khí thì tối đến để đâu? Ai trông chừng cho, nhỡ bị trộm mất thì sao?
Tư Khổ cân nhắc kỹ rồi thấy lái máy kéo về không ổn chút nào. Cô vừa hỏi Tiểu Tôn, một chiếc máy kéo loại rẻ nhất cũng phải hơn một ngàn đồng cơ mà.
"Tiểu Tôn, thôi vụ máy kéo đi. Cậu xem ở đây có xe đạp không, nếu xưởng có thì cho tôi mượn một chiếc, mai tôi đạp sang trả." "Nhà em có đấy!" Tiểu Tôn nói, "Để em về dắt qua, lát em đèo chị về luôn." "Không không, cậu cho tôi mượn dùng là được, mai tôi nhất định trả lại." Tư Khổ nói xong mới chợt nhớ ra: "Tối nay nhà cậu có dùng đến xe không?"
Nhà Tiểu Tôn ở ngay trong khu tập thể của nhà máy nên không cần dùng xe đạp. Có điều, Tiểu Tôn liếc nhìn vóc dáng của Tư Khổ rồi hỏi: "Sư phụ, xe nhà em là loại xe nam (xe Phượng Hoàng/Thống Nhất nam), cái yên cao lắm. Chị tự đạp thì chân có chống tới đất không?"
Mặt Tư Khổ đen lại: "Cậu cứ dắt ra đây tôi thử là biết ngay!" Cái cậu Tiểu Tôn này thật thà thì thật thà thật, nhưng nói chuyện nghe "đắng lòng" quá. Chân không tới đất chẳng phải là chê chân cô ngắn sao?
Nói đi cũng phải nói lại, xe đạp thời này đúng là thiết kế cho nam giới đi nhiều hơn. Tư Khổ bắt đầu tính toán, đợi thu hoạch xong vụ mùa này, cô sẽ tự lắp cho mình một chiếc xe đạp nữ thấp hơn một chút. Bỏ cái gióng ngang đi là vừa đẹp.
"Vâng ạ." Tiểu Tôn chạy về nhà lấy xe. Tranh thủ lúc đó, Tư Khổ lôi nửa cuốn sách còn lại ra đọc tiếp, vừa đọc vừa đối chiếu với các bộ phận trên máy kéo.
Khoảng mười lăm phút sau, Tiểu Tôn mồ hôi nhễ nhại đạp xe quay lại. Cậu ta chạy bộ về nhà rồi đạp xe như bay tới, đạp nhanh đến mức m.ô.n.g còn chẳng chạm vào yên. "Sư phụ, chị thử đi."
Chiếc xe nam này còn khá mới. Tư Khổ hạ thấp yên xuống hết cỡ, rồi dắt ra bãi trống ngoài xưởng để tập. Vòng đầu tiên chưa quen, xe lại nặng nên cô đạp hơi loạng choạng. Nhưng chỉ sau hai vòng, cô đã bắt đầu làm chủ được chiếc xe, càng đạp càng mượt. Ổn rồi.
Tiểu Tôn nhận thấy sư phụ mình đúng là có thiên phú về các loại phương tiện. Xe đạp một phát là đi được ngay, máy kéo cũng lái vèo vèo. Đỉnh thật!
"Sư phụ, vậy chị cứ đạp về đi ạ." Tiểu Tôn đưa chìa khóa khóa cổ xe cho Tư Khổ. Tư Khổ dừng lại, nhận lấy chìa khóa, bỏ ba cuốn sách vào giỏ xe phía trước, rồi chằng hộp đồ nghề của anh Bằng vào yên sau. Cô dặn: "Mai tôi sẽ mang trả hết cho cậu." Rồi hỏi thêm: "Xe này mua bao nhiêu tiền thế?"
"Mua năm ngoái, một trăm sáu mươi đồng đấy chị." Tiểu Tôn thật thà kể, "Mẹ em bảo để dành cho em đi tán tỉnh đối tượng cho oai."
Một trăm sáu mươi đồng! Bằng nửa năm lương của Tư Khổ chứ ít gì. Mua không nổi rồi, thôi cứ gom linh kiện về tự chế một chiếc vậy. Tư Khổ điền ngay mục "chế xe đạp" vào danh sách những việc cần làm ngay.
"Tiểu Tôn, tôi về đây, cảm ơn xe của cậu nhé." "Sư phụ, ăn cơm tối rồi hãy về. Em ngửi thấy mùi cơm từ nhà ăn thơm lắm rồi." "Thôi, cảm ơn cậu."
Đợi ăn xong chắc phải sáu giờ tối mất. Tư Khổ không dám nấn ná thêm, trời mà tối thì đi đường vất vả lắm. Trong người cô có sẵn tiền và phiếu lương thực, nếu dọc đường đói thì tìm tiệm cơm quốc doanh mua cái gì đó ăn là được. Tư Khổ lên xe đạp rời khỏi nhà máy máy kéo.
Xưởng cơ khí, ký túc xá nữ.
Viện trưởng Phùng của nhà trẻ mang theo xấp thư tìm đến tận nơi. Sau khi Tiểu Lại bên tổng vụ đi khỏi, nhà trẻ cũng nhận được vài lá thư tố cáo nặc danh. Nội dung đều chê Bàng Nguyệt Hồng tác phong không đoan chính, sợ loại người phẩm hạnh kém như cô ta ở lại nhà trẻ sẽ làm hư trẻ con. Thư yêu cầu gay gắt phải điều chuyển công tác cô ta đi nơi khác. Thậm chí có người còn đe dọa nếu nhà trẻ không hành động, họ sẽ kiện lên cấp lãnh đạo cao hơn.
Viện trưởng Phùng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Chiều nay bà mang đống thư này đến ký túc xá nhưng Nguyệt Hồng không có nhà, bà đi lại hai lần đều không gặp. Nghĩ bụng buổi tối Nguyệt Hồng kiểu gì chẳng phải ra nhà ăn, bà lại chạy qua đó tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu. Bỏ cả bữa tối, bà lại quay lại ký túc xá lần nữa.
Lúc này công nhân đã tan ca, ký túc xá bắt đầu đông đúc. Viện trưởng Phùng tìm gặp quản lý ký túc, bà Trương nhận ra bà nên cho vào ngay.
"Bàng Nguyệt Hồng có ở trong phòng không?" "Tôi cũng không rõ, trưa thấy về rồi, chiều thì không để ý." Bà Trương chỉ lên tầng hai: "Bà cứ lên xem sao."
Lên đến nơi, Viện trưởng mới nhớ ra mình chẳng biết Nguyệt Hồng ở phòng nào, bèn hỏi đại một người: "Đồng chí ơi, Bàng Nguyệt Hồng ở phòng nào thế?"
Thật khéo, người được hỏi chính là Dư Phượng Mẫn: "Bà tìm Nguyệt Hồng ạ? Có việc gì không? Bà là..." "Tôi bên nhà trẻ, họ Phùng."
À, lãnh đạo nơi Nguyệt Hồng làm việc. Dư Phượng Mẫn cầm cặp l.ồ.ng cơm, dẫn Viện trưởng Phùng đi vào trong: "Lúc nãy tôi về thấy rèm cửa phòng cô ta kéo kín, chắc là có người ở trong đấy."
Đến trước cửa phòng Nguyệt Hồng, Phượng Mẫn gõ cửa giúp nhưng không thấy ai trả lời. Gõ mãi vẫn im lìm không một tiếng động.
