[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 72
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:39
Mẹ Đỗ nói: "Cô Lưu bên cạnh bảo thế, cô bé ấy trông rất tri thức, thanh tú, đã đến nhà mình rồi. Bố còn gặp rồi cơ, cụ bảo ưng ý hết mực."
"Thế con không gặp à?"
"Sáng ra con đi chợ sớm rồi."
Tìm được đối tượng là chuyện tốt. Bà nội Đỗ quay người đi tìm sổ tiết kiệm, đồng thời không quên dặn: "Chuyện công việc của thằng Ba thế nào rồi, con đã hỏi anh Hữu Thắng (bố Đỗ) chưa? Đừng có để lỡ dở việc trọng đại của đời nó đấy." Công việc tốt hay không, lương lậu bao nhiêu đều liên quan trực tiếp đến chất lượng cuộc sống sau này. Việc này không thể qua loa được.
"Chắc là không xong rồi, để lúc nào bảo nó nghe ngóng chỗ khác vậy." Nhắc đến chuyện này mẹ Đỗ lại thở dài. Suất công nhân đốt lò bị con trai út lão Vệ cướp mất rồi. Nghề đó tuy mệt nhưng làm một năm là được tăng lương, sau này còn có cơ hội lên phó lái tàu. Thế mà miếng ăn đến miệng rồi còn mất.
Bà nội Đỗ nghe xong thầm thở dài trong lòng. Ông cụ nhà này bướng lắm, chẳng chịu chạy chọt cho con cháu công việc t.ử tế. Thằng Cả thì chuyển công tác đi xa tít tắp, thằng Hai thì giận dỗi không thèm về. Còn mỗi thằng Ba ở nhà, nếu không lo cho nó cái nghề, ng nhỡ lỡ dở chuyện vợ con...
Bà nội quyết định tối nay sẽ khuyên giải ông nội Đỗ. Đây là cháu ruột, m.á.u mủ tình thâm, sao cứ đi giúp người ngoài mà mặc kệ con cháu nhà mình sống c.h.ế.t ra sao.
Mẹ Đỗ đợi có chút sốt ruột. Tìm nãy giờ mà vẫn chưa thấy sổ tiết kiệm đâu.
"Mẹ ơi, thấy chưa ạ?"
"Đừng cuống." Bà nội Đỗ lục tìm ngăn kéo khác, vẫn không thấy? Bà nhớ rõ là để ở quanh đây mà. Sao lại biến mất được nhỉ?
Bà nội tìm rất lâu, lôi cả tiền riêng của hai ông bà ra mà vẫn không thấy sổ tiết kiệm của mẹ Đỗ đâu. Đúng là chuyện lạ. Có ai vào phòng bà lấy trộm không? Bà nội càng nghĩ càng thấy sai, bà quay phắt lại, nghi hoặc nhìn mẹ Đỗ: "Chẳng lẽ con tự lấy về rồi?"
Nói cái giọng gì thế không biết! Mẹ Đỗ gắt: "Mẹ ơi, không phải mẹ tiếc tiền không muốn đưa nên mới bày ra lý do này đấy chứ?" Lại còn đổ vợi cho bà nữa.
"Tôi không có lấy." Mà bà có chìa khóa phòng cụ đâu mà lấy!
Anh Ba từ hiệu sách ra, suy đi tính lại quyết định về nhà một chuyến. Nếu anh Thẩm có ở khu tập thể đường sắt thì anh sẽ báo tin nghe được từ Đường Tiểu Đường cho anh ấy, còn nếu anh ấy ở Cục Lương thực thì thôi vậy.
Anh Ba đi đường mà tâm trạng nặng nề. Vừa về đến khu tập thể, định rẽ sang nhà họ Thẩm thì nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ nhà mình, hình như mẹ và bà nội lại đang "đại chiến". Anh không nghe kỹ, cũng chẳng biết họ cãi nhau chuyện gì.
Đến cửa nhà họ Thẩm, anh hỏi: "Dì Lưu ơi, anh Thẩm hôm nay có về không ạ?"
Bên cạnh, Vu Nguyệt Oanh luôn để mắt tới nhà họ Thẩm, thấy anh Ba đứng đó liền chạy ngay sang. "Dì không biết nữa, cháu có việc tìm nó à?"
"Cũng không có gì to tát đâu ạ, nếu anh ấy không có nhà thì cháu về đây." Anh Ba quay người định đi thì suýt đ.â.m sầm vào Vu Nguyệt Oanh.
"Chị họ, sao chị lại ở đây?"
"Chị ở trong sân thấy giống em nên sang xem sao." Miệng thì nói vậy nhưng mắt Nguyệt Oanh cứ liếc vào trong nhà họ Thẩm. Anh Ba lầm lũi đi về phía nhà mình. Nguyệt Oanh nhìn thêm vài cái, chắc chắn Thẩm Dương chưa về mới lủi thủi đi theo sau anh Ba.
Mẹ Đỗ mất sổ tiết kiệm, bà nội thì khăng khăng bảo mẹ Đỗ tự lấy rồi, hai người cãi nhau một trận long trời lở đất. Mẹ Đỗ giận đến mức cơm tối cũng chẳng thèm nấu. Cho cả nhà nhịn hết!
Tại Cục Lương thực.
Thẩm Dương đang tăng ca thì phòng thường trực nhắn tin: "Tiểu Thẩm, người nhà bảo có việc gấp tìm cậu, bảo cậu về ngay."
Việc gấp? Có việc gì gấp được nhỉ? Thẩm Dương tuy không tin lắm nhưng cũng sợ người nhà có ai xảy ra chuyện hay đau ốm. Anh dọn dẹp công việc, vội vàng đạp xe về nhà. Vừa vào đến cửa thấy bố mẹ vẫn bình an vô sự, anh mới thở phào.
"Mẹ, sao mẹ lại gọi điện đến cơ quan con, có chuyện gì thế ạ?"
"Thằng Ba nhà bên bảo có việc gấp tìm con đấy, con sang xem sao." Lưu Vân nói. Bà chỉ mượn cớ để gọi con trai về thôi. Thẩm Dương bán tín bán nghi đi sang nhà hàng xóm.
Chương 40: Ủy ban Cách mạng nào?
Hỏng rồi.
Anh Ba thò tay vào túi, phát hiện sổ tiết kiệm của nhà đang nằm chình ình ở đây. Sáng nay lúc đồng nghiệp của Lão Tứ đến tìm, anh đang tìm chìa khóa, vô tình thấy cuốn sổ nên lấy ra xem một cái. Nghe tiếng gọi, anh tiện tay đút luôn vào túi rồi chạy ra ngoài. Sau đó bận xem thư, chuyển nhà, tìm sách nên quên bẵng đi mất.
Giờ phải làm sao? Anh Ba bắt đầu toát mồ hôi hột, giờ mà lôi ra chắc chắn là ăn đòn. Nhìn kìa, mắt mẹ anh đang phun ra lửa rồi. Không khí ở đây ngột ngạt quá. Anh tính chuồn ra nhà ăn tập thể ăn đại cái gì đó rồi về nhà bên nhà máy kem.
Ngoài sân vang lên giọng reo hớn hở của Vu Nguyệt Oanh: "Anh Thẩm, sao anh lại sang đây?"
"Tôi tìm thằng Ba, nó có nhà không?"
Anh Ba nghe thấy đúng là giọng anh Thẩm, liền vội vàng đi ra: "Mẹ, con ra xem sao." Cuốn sổ này để tí nữa lén đặt lại chỗ cũ vậy. Chứ giờ mà mang ra, không chỉ mẹ không tha cho anh mà bà nội chắc cũng vác gậy.
Ngoài sân, Thẩm Dương nhìn người con gái đang chắn đường mình với vẻ khó hiểu. Anh nhớ cô này là họ hàng nhà họ Đỗ, tên gì thì quên rồi. Anh muốn vào tìm thằng Ba mà cô nàng cứ bám sát sạt, thỉnh thoảng lại tạt lên phía trước chắn lối.
"Cô có việc gì không?" Thẩm Dương hỏi.
Vu Nguyệt Oanh thấy Thẩm Dương chủ động quan tâm, liền cười tươi: "Dạ không có gì ạ."
Thẩm Dương định bảo "phiền cô tránh đường" thì thấy anh Ba đã sải bước ra ngoài. "Anh Thẩm." May quá, không cần vào trong nữa.
Thẩm Dương bảo: "Ra ngoài nói chuyện nhé?" Không nói đến nhà họ Đỗ đông người, riêng cô gái đứng cạnh này cũng khiến anh thấy không tiện nói năng gì.
Anh Ba cũng có ý đó, định bảo ra nhà ăn. Nhà không có cơm, anh định ra mua gì đó mang về. Nhưng nhìn thấy Vu Nguyệt Oanh, anh lại đổi ý: "Ra ngoài đi anh, em dọn sang ký túc xá bên nhà máy kem rồi, anh Thẩm, hay mình vừa đi vừa nói."
"Được." Thẩm Dương đồng ý ngay. Anh nhận ra anh Ba có chuyện không muốn để người khác nghe thấy nên mới tránh mặt thế này.
Vu Nguyệt Oanh sốt ruột đến phát điên, cái anh Ba này thật là, sao cứ phải ra nhà máy kem, nói ở đây không được à? Cô còn muốn tiếp xúc với anh Thẩm nhiều hơn cơ mà.
"Anh Ba, đồ dọn nhà đã mang hết chưa, còn thiếu gì không để em mang qua cho?" Nguyệt Oanh tự tìm lý do.
Anh Ba đáp cụt lủn: "Không thiếu gì đâu, không cần đâu." Nói rồi cùng Thẩm Dương đi thẳng.
Nguyệt Oanh suy nghĩ một lát rồi quay vào nhà, bảo mẹ Đỗ: "Dì ơi, hay dì cho cháu ít tiền, cháu ra nhà ăn mua đồ về. Chứ tí nữa ông nội với dượng về thấy chưa có cơm sợ lại không hay."
Mẹ Đỗ mặt nặng như chì, hất hàm về phía bà nội: "Sang mà xin bà ấy." Bà già giữ hết tiền rồi, bà lấy đâu ra tiền mà mua với bán.
Đợi Nguyệt Oanh xin được tiền và phiếu lương thực chạy ra thì ngoài cổng đã chẳng thấy bóng dáng ai. Cô vội chạy sang nhà bên: "Dì Lưu ơi, anh Ba có ở nhà dì không?"
Anh Thẩm đâu rồi? Lưu Vân ló đầu ra: "Không có, Thẩm Dương nhà dì chẳng phải sang tìm nó sao?" Đáng lẽ phải ở nhà họ Đỗ mới đúng chứ.
Anh Ba chọn đi lối cửa sau của khu tập thể, đường này vắng vẻ, không có người.
"Anh Thẩm, em nghe người ta nói một chuyện." Anh Ba đắn đo: "Em cũng không chắc thật giả thế nào, nhưng nó liên quan đến chị Hà."
Chị Hà chính là Hà Mỹ Tư, vợ cũ của Thẩm Dương. Thẩm Dương nghe nhắc đến tên vợ cũ liền hỏi ngay: "Em cứ nói đi." Lần trước anh mới gặp được cô ấy một lần, sau đó tìm mãi cô ấy cứ tránh mặt.
Anh Ba nhắc lại lần nữa: "Chuyện này em không biết có thật không, vốn dĩ không nên nói với anh, nhưng em thấy không nên giấu anh." Anh liếc nhìn sắc mặt Thẩm Dương, thấy vẫn ổn.
"Cậu cứ nói thẳng đi, tôi chịu được." Thẩm Dương hít một hơi sâu, chuẩn bị tâm lý.
"Có người nói nhìn thấy chị Hà ở bên Ủy ban Cách mạng." Anh Ba chọn cách nói nhẹ nhàng nhất.
Ủy ban Cách mạng? Thẩm Dương nhìn anh Ba: "Cậu nói rõ hơn đi." Công việc của Mỹ Tư là do anh sắp xếp ở một chi cục trực thuộc Cục Lương thực, sao lại đến Ủy ban Cách mạng? Là việc công sao?
Anh Ba cũng không muốn dây dưa nữa, nói thẳng: "Có người thấy chị Hà ở cùng một tay cán bộ nhỏ bên Ủy ban Cách mạng rồi."
Thẩm Dương đứng hình hồi lâu, trông như một bức tượng.
"Anh Thẩm, anh không sao chứ?" Anh Ba run run đưa tay lên dưới mũi Thẩm Dương. Vẫn còn thở. Còn sống. Anh thực sự không ngờ Thẩm Dương lại sốc đến mức này.
"Anh Thẩm, hay anh về nhà nghỉ đi? Em đưa anh về, bôi ít dầu gió nhé?" Cho tỉnh người.
Thẩm Dương cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn chằm chằm anh Ba: "Ủy ban Cách mạng nào? Tên đó tên là gì?"
Tại đại đội Trường Hòa.
Trời dần tối mịt, cũng may máy kéo có đèn pha. Đỗ Tư Khổ đã gặt xong hai thửa ruộng. Đội trưởng Lỗ vừa đi về nhà để chuẩn bị cơm nước cho nhóm Chủ nhiệm Tôn. Nhà ông còn ít thịt hun khói để dành từ Tết, ông định mang ra xào đãi khách.
Đội trưởng Lỗ vừa đi, ở đây chỉ còn Chủ nhiệm Tôn và một người dân tên Lỗ Thạch Đầu.
