[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 74

Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:39

Nhưng nếu là vì một người đàn ông khác...

Thẩm Dương tự nhận lòng dạ mình không rộng lượng đến mức đi làm "áo cưới cho người khác" (hi sinh để kẻ khác hưởng lợi).

"Anh Thẩm, anh về rồi ạ!" Giọng nói hớn hở của Vu Nguyệt Oanh vang lên từ cổng viện. Thẩm Dương đang nặng trĩu tâm tư, hoàn toàn không có tâm trí để ý tới cô ta.

"Anh Thẩm, anh Ba không về cùng anh ạ?" Nguyệt Oanh đuổi theo ra ngoài hỏi. Cô ta đ.á.n.h cược Thẩm Dương sẽ quay lại nên cứ đứng canh ở cửa suốt. Tóc cô ta còn vừa mới tết lại, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc màu đỏ của cô em út Lão Ngũ. Lão Ngũ đã chuyển sang phòng anh Ba ở, chiếc kẹp này bỏ lại không lấy đi.

"Cậu ấy bảo về ký túc xá nhà máy kem rồi." Thẩm Dương đáp cụt ngủn một câu rồi đi thẳng vào nhà mình.

Vu Nguyệt Oanh bám sát phía sau. Lưu Vân nghe thấy tiếng con trai là ra ngay, bà đứng giữa sân, nhìn thấy Nguyệt Oanh đi sau lưng Thẩm Dương cứ một câu "anh Thẩm", hai câu "anh Thẩm", mặt bà sa sầm xuống.

"Thẩm Dương, còn đứng ngoài đấy làm gì? Mấy giờ rồi mà chưa vào nhà!" Lưu Vân quát lớn. Thẩm Dương vội vàng rảo bước.

Vu Nguyệt Oanh cũng không tiện bám theo tận vào sân nhà họ Thẩm, đứng bên ngoài một hồi, không biết ấn tượng của anh Thẩm về mình thế nào? Cô ta đã dò hỏi dì rồi, anh Thẩm là người rất hiền lành, cực kỳ mềm lòng.

Thẩm Dương vừa vào nhà, bà Lưu Vân đã đi theo sau: "Vừa rồi con nói gì với con bé họ Vu bên cạnh thế?" Cô ta cười đến mức sắp rách cả mặt ra kìa.

"Chẳng nói gì cả." Thẩm Dương bấy giờ mới biết cô gái hàng xóm họ Vu, "Cô ta hỏi anh Ba đi đâu, con nói thôi."

Lưu Vân nghiêm giọng: "Cái con bé họ Vu đó vài ngày nữa là về quê rồi, con đừng có dây dưa với nó."

"Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu rồi." Thẩm Dương mệt lử, hôm nay anh không muốn cãi nhau với mẹ vì chuyện này. "Mẹ, con mệt rồi, con về phòng trước đây."

Nhà họ Đỗ bên cạnh.

Bà nội Đỗ đang hỏi ông nội Đỗ về chuyện đối tượng của anh Ba. Ông nội Đỗ bảo: "Còn chưa đâu vào đâu cả."

"Thành phần gia đình cô bé đó thế nào?"

"Ông nội con bé là lão Viên, ông Viên ở trạm y tế ấy." Ông nội Đỗ cười nói, "Người quen cả."

Bà nội Đỗ mừng rỡ: "Thế thì tốt quá. Mấy hôm nay tôi dùng cao dán hơi nhanh, ông Viên nghỉ việc rồi, cái cậu bác sĩ trẻ Dương nhìn là thấy không tin cậy được. Nếu cháu gái ông Viên lại đến nhà mình, ông nhất định phải hỏi xem ông Viên đi đâu, cao dán còn nhiều không nhé."

Ông nội Đỗ hỏi bà nội: "Bà với cái Ngân (mẹ Đỗ) lại cãi nhau chuyện gì đấy?" Cơm tối vẫn là cơm thừa canh cặn mua ở nhà ăn, đều đã nguội ngắt.

"Còn không phải là... chuyện công việc của thằng Ba sao." Bà nội Đỗ nhanh trí xoay chuyển, "Thằng Ba tìm đối tượng mà không có việc làm, sợ nhà gái người ta chê, Thái Nguyệt đang phiền lòng chuyện đó đấy." Bà chỉ tay ra ngoài: "Ông nghe xem, có phải nó đang cãi nhau với Hữu Thắng không."

Ông nội Đỗ đi ra cửa, lắng tai nghe động kinh bên ngoài, đúng là có tiếng xì xào. Nhưng đây có phải tiếng cãi nhau đâu?

"Ông nó ạ, không phải tôi nói ông đâu, con cháu nhà mình ông chẳng chịu dắt dẫn, toàn đi giúp người ngoài. Đợi người ngoài hớn hở bế cháu nội hết cả rồi, thì ông nhìn lại xem, ông chẳng có gì cả." Bà nội Đỗ nói đến đây cũng tự thấy tủi thân. Cháu đích tôn tuy đã kết hôn nhưng chưa có con, ba năm rồi. Thằng Hai thì khỏi nói, hai năm không gửi một lá thư về nhà. Thằng Ba thì khó khăn lắm mới có cô gái tìm đến, mà việc làm lại không có, thật là chán.

Ông nội Đỗ vẫn cứng miệng: "Một thằng đàn ông sức dài vai rộng mà không tự tìm được việc làm, sao lại đổ lên đầu cái lão già này." Hồi ông bằng tuổi anh Ba đã cưới vợ gánh vác cả gia nghiệp rồi. Bà nội Đỗ chỉ biết thở dài.

Ở một phòng khác.

Mẹ Đỗ đang nói với bố Đỗ về chuyện sổ tiết kiệm: "Mẹ anh giữ c.h.ặ.t lắm, em đòi không được. Lát nữa anh sang hỏi xem tiền đó là mất thật hay bà đem cho cô Đắc Mẫn rồi." Tiền bạc không phải chuyện nhỏ.

"Không đâu." Bố Đỗ không tin, mẹ ông không phải hạng người như thế.

"Anh cứ không tin đi, hôm nay em đi cửa hàng cung ứng thì gặp người bên khu phố," mẹ Đỗ hạ thấp giọng, "Anh không biết đâu, cô Đắc Mẫn đang làm thủ tục ly hôn rồi, mẹ dẫn đi đấy." Lúc nói chuyện đó, bà đã đuổi Vu Nguyệt Oanh đi chọn vải rồi, nên chuyện này chỉ mình bà biết.

Bố Đỗ chau mày. Mẹ Đỗ lại nói: "Thằng Ba chuyển sang ký túc xá nhà máy kem ở rồi, cô em gái anh có chịu để yên không?" Đắc Mẫn tuy lúc cãi nhau chỉ biết khóc, nhưng cũng không phải hạng người chịu thiệt thòi. Cô em chồng này cũng là được bà nội cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên.

Bố Đỗ kẹt giữa vợ và gia đình, rất khó xử. "Chuyện công việc của thằng Ba, đúng là phải để tâm một chút thôi."

Đại đội Trường Hòa.

Máy kéo được lái về trụ sở đại đội, đây là nơi cán bộ làm việc, có một cái sân lớn, khóa cổng sắt lại thì ai cũng không vào được, cũng đừng hòng lái máy kéo đi mất. Tất nhiên, Đội trưởng Lỗ vẫn không yên tâm, phái người canh gác ở đây.

Nhóm ba người Đỗ Tư Khổ quay về điểm thanh niên tri thức. Chủ nhiệm Tôn sáng mai sẽ đi, giờ đã quá muộn nên nghỉ lại một đêm, ông ngủ cùng phòng với Tiểu Tôn. Chú cháu cũng không câu nệ, chen chúc một tí là xong.

Còn về phần Đỗ Tư Khổ, vợ Đội trưởng Lỗ ôm một chiếc chăn bông mới may loại mỏng qua cho cô dùng. "Tôi cứ tưởng toàn đàn ông đến nên không chuẩn bị kỹ." Vợ Đội trưởng Lỗ họ Khương, thường gọi là dì Khương, dáng người trung bình, da đen, tính tình rất hòa nhã. Dì Khương sau khi thấy Tư Khổ ở nhà Đội trưởng, ăn cơm xong là lôi chăn mới ra khâu vội, lúc Tư Khổ ăn xong chuẩn bị đi là dì ôm chăn đến ngay. Chiếc chăn vừa được phơi nắng, mùi thơm rất dễ chịu. Còn bên Tiểu Tôn thì là chăn cũ, hơi cứng. Đàn ông không cầu kỳ, dùng đồ cũng hay bẩn, nên dì Khương đưa chăn của các con trai cho Tiểu Tôn dùng.

"Dì ơi, cơm tối ngon lắm ạ, tay nghề dì thật tuyệt." Tư Khổ nói. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất hợp nhau. Dì Khương cảm thấy Tư Khổ không giống những cô gái lớn lên ở thành phố, cô bé này rất dễ mến, không một chút kiêu kỳ. Nghe Thạch Đầu kể, cô ấy còn rất chịu thương chịu khó, làm việc suốt mà không kêu mệt. Đúng là một đứa trẻ ngoan.

Dương Hải Vượng ở bên cạnh tán gẫu với Tiểu Tôn, không ngừng dò hỏi: "Xưởng máy kéo của các cậu sao lại phái con gái tới? Nhìn cô ấy chân tay nhỏ nhắn thế kia, gặt được lúa không?"

"Tất nhiên là được, cô ấy là tài xế chính đấy, đại đội các anh mấy ngày tới đều trông cậy vào cô ấy cả!" Giọng Tiểu Tôn đầy tự hào. Đỗ Tư Khổ giờ coi như là sư phụ của cậu rồi. Ngày mai cậu cũng sẽ lên máy kéo theo học!

Hả? Cô bé này thực sự là tài xế máy kéo sao! Dương Hải Vượng thấy thật không thể tin nổi.

Cho đến ngày hôm sau, khi tận mắt nhìn thấy Đỗ Tư Khổ lái máy kéo thuần thục gặt lúa giữa đồng, anh ta mới hoàn toàn tin phục. Thời buổi này các nữ đồng chí đều giỏi giang thế này sao?

...

Đỗ Tư Khổ đêm qua ngủ rất ngon. Sáng ra dì Khương mang mì sợi đến, còn thêm một quả trứng gà. Tư Khổ vốn định ăn màn thầu mang theo, nhưng thấy mì nóng hổi thơm phức, cô liền cảm ơn dì Khương rồi ăn sạch. Sau đó cô bắt tay vào làm việc. Đầu tiên là ra trụ sở lái máy kéo ra, không quên nhắc Đội trưởng Lỗ nhớ đi mua thêm dầu diesel ở trạm xăng.

Hai anh chàng thanh niên tri thức ở đây cũng rất tốt bụng, đổ đầy nước vào lu, còn nhường ra một chiếc phích nước nóng cho cô và Tiểu Tôn dùng. Chủ nhiệm Tôn sáng sớm đã rời đi vì xưởng còn việc. Tiểu Tôn khóa cửa, cùng Tư Khổ đi làm. Sư phụ gặt lúa, cậu ngồi trong cabin học theo. Xem ra cũng không khó lắm.

Xưởng cơ khí.

Tống Lương tối qua mới đến thành phố Dương, muộn quá nên ngủ tạm ở bến xe một đêm. Sáng ra hỏi đường tìm đến tận xưởng cơ khí. Anh đi xe buýt tới.

"Đồng chí, tôi tìm Trưởng phòng Bành của phòng Kỹ thuật." Tống Lương nói. Anh mặc đồ rất giản dị, thứ duy nhất gây chú ý là chiếc vali da bò cầm tay, trông rất chắc chắn và cao cấp.

Đồng chí bên phòng bảo vệ liếc nhìn vali của Tống Lương một vòng: "Có giấy giới thiệu không?"

"Có ạ." Tống Lương lấy giấy giới thiệu ra.

Người bảo vệ xem xong liền cho vào ngay: "Cậu là đồng chí Tống à, mau vào đi! Trưởng phòng Bành dặn rồi, cậu là nhân tài mới của xưởng chúng tôi." Trưởng phòng Bành đã dặn trước vì vụ việc của Bàng Nguyệt Hồng mà Tiểu Mạnh không muốn ở lại xưởng nữa, đi rồi. Trưởng phòng đã tìm cách đổi lấy một nhân tài từ xưởng lớn khác về, dặn bảo vệ canh chừng, hễ người đến là đưa ngay lên phòng Kỹ thuật kẻo để tuột mất.

Đích thân bảo vệ dẫn Tống Lương đến phòng Kỹ thuật, giao tận tay Trưởng phòng Bành. Tống Lương cảm thấy rất bất ngờ. Anh chưa từng được đối xử tốt như vậy. Những ngày ở xưởng Thép, người bên Ủy ban Cách mạng xưởng luôn theo dõi anh, luôn muốn tìm sơ hở của anh. Những đồng chí, bạn bè thân thiết trước đây đều tránh xa anh vì sợ bị liên lụy. Tống Lương thời gian qua áp lực rất lớn. Hôm qua Chủ nhiệm Mạc đưa vé tàu đứng cho anh, anh còn không dám đi vì sợ có tai mắt của Ủy ban Cách mạng. Sau đó anh mới đi xe khách sang đây.

Trưởng phòng Kỹ thuật thấy Tống Lương cũng rất vui mừng: "Tiểu Tống, những chuyện bên ngoài cậu không cần để tâm, cứ ở phòng chúng tôi làm việc thật tốt. Không dám nói gì khác, chứ môi trường xưởng mình vẫn rất tốt." Ông liếc nhìn chiếc vali da bò của Tống Lương, suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở: "Cái vali này chắc cậu dùng từ hồi ở xưởng Thép nhỉ, ở đây nên đổi cái khác đi, hoặc là sơn lại lớp vỏ ngoài một chút."

Đây là ông muốn tốt cho Tống Lương. Tống Lương gật đầu. Chiếc vali này là thầy giáo tặng, dùng rất tiện, lại chưa hỏng nên anh không nỡ bỏ.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng xôn xao: "Bàng Nguyệt Hồng, sao cô lại đến nữa rồi?" Có người đang ngăn không cho vào.

"Mạnh Dân Thụy!" Bàng Nguyệt Hồng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, cứ thế xông thẳng vào trong.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.