[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 83
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:41
"Để cháu ở lại cho," Vu Nguyệt Oanh tự nguyện xung phong, "Cháu còn trẻ, không sợ vất vả đâu. Dì à, mấy ngày nay dì vất vả quá rồi, hay là dì về nghỉ ngơi một chút đi."
Mẹ Đỗ thực lòng cũng muốn về, nhưng không thể. Ông cụ đang nhìn chằm chằm vào đó, mẹ chồng bệnh mà con dâu lại bỏ về thì còn ra thể thống gì. Người già hay suy nghĩ vẩn vơ, nếu bà về thật, sau này lỡ ông cụ có ốm đau, e là ông sẽ nghĩ bà không muốn phụng dưỡng người già. Như vậy là không được. Hơn nữa, mẹ Đỗ không tin là bao nhiêu năm qua bà nội Đỗ không tích cóp được chút "vốn liếng" nào.
"Thằng Ba, con đưa Nguyệt Oanh về đi." Mẹ Đỗ nói xong lại kéo thằng Ba ra ngoài dặn dò: "Hôm nay con đừng đi đâu cả, cứ ở lại nhà mà ở. Chờ tối bố con đi làm về thì đưa ông ấy vào viện thăm bà, rồi bảo bố con đổi ca cho mẹ, để mẹ về lấy ít quần áo thay giặt."
Thằng Ba gật đầu.
Vu Nguyệt Oanh ban nãy ở trong phòng định nịnh bợ ông nội Đỗ một chút, không ngờ ông đang bực dọc trong lòng nên chẳng buồn đoái hoài. Cô thấy mình tự chuốc lấy sự bẽ bàng, đứng bên giường bệnh không nói gì cũng thấy ngượng ngập, đành phải đi ra. Trong lòng cô thầm nghĩ, lão già nhà họ Đỗ này đúng là khó chiều.
Mẹ Đỗ vừa dặn dò thằng Ba xong, thấy Nguyệt Oanh đi ra thì nảy ra ý định.
"Dì ơi." Nguyệt Oanh lại gần, "Lát nữa cháu muốn ra bưu điện một chút." Xem có thư từ ở nhà gửi lên không.
Mẹ Đỗ quay sang bảo thằng Ba: "Con ra ngoài cổng bệnh viện đợi một lát, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Nguyệt Oanh."
Thằng Ba vào lại phòng bệnh. Mẹ Đỗ nhìn quanh quất rồi dẫn Nguyệt Oanh ra một góc vắng vẻ ngoài bệnh viện. Thấy xung quanh không có ai, bà mới nói: "Nguyệt Oanh này, chuyện tìm đối tượng cho cháu, dì đã có chút manh mối rồi. Vốn định vài ngày nữa bàn bạc kỹ với bên kia rồi cho hai đứa gặp mặt." Nhưng giờ bà nội Đỗ ngã, mẹ Đỗ sợ mình không rảnh tay mà làm mai làm mối được.
Vu Nguyệt Oanh trong lòng mừng rỡ, hóa ra dì thực sự để tâm đến chuyện của mình. "Dì ơi, người đó thế nào ạ?"
Mẹ Đỗ đáp: "Làm ở nhà máy than, là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo, biết lo cho gia đình, mỗi tội ít nói." Nghĩ một lát bà nói thêm: "Nó còn có em trai làm ở xưởng nước tương, nhà có hai lao động chính nên cuộc sống không lo thiếu thốn đâu."
Nhà máy than? Vu Nguyệt Oanh khẽ nhíu mày: "Sức khỏe anh ta không có vấn đề gì chứ ạ?" Liệu có khuyết tật gì không?
Mẹ Đỗ lườm một cái: "Dì lại đi tìm cho cháu đứa tàn tật à? Nói năng kiểu gì thế."
"Dì ơi, thế anh ta có điểm gì không tốt không?" Vu Nguyệt Oanh hỏi. Nếu cái gì cũng tốt thì người ta đã chẳng đồng ý gặp cô.
"Thanh niên này tên là Hạ Đại Phú, 26 tuổi, hơn cháu 4 tuổi." Mẹ Đỗ quan sát nét mặt Nguyệt Oanh, thấy không có vẻ gì là không hài lòng mới nói tiếp: "Bố nó mất mấy năm trước rồi, giờ mẹ nó làm chủ gia đình. Dưới nó có hai em trai và một em gái, nó là con cả, làm con cả thì lúc nào chẳng vất vả hơn." Nếu xem mắt thành công, Nguyệt Oanh sẽ là dâu cả nhà họ Hạ, sau này cũng sẽ vất vả đấy. Chỉ có thế thôi.
Mẹ Đỗ thấy Hạ Đại Phú khá ổn. Người thật thà, không t.h.u.ố.c lá rượu chè, làm lụng cũng chăm chỉ, là kiểu đàn ông đáng tin cậy. Vì Đại Phú cũng hơi cứng tuổi rồi nên mẹ anh ta đang gấp rút lo chuyện thành gia lập thất cho con, cũng không kén chọn phía nhà gái. Còn về hộ khẩu, nếu hai đứa ưng nhau thì chuyển hộ khẩu của Nguyệt Oanh gửi nhờ vào nhà họ Hạ là xong.
Mẹ Đỗ thấy Nguyệt Oanh mãi không trả lời, liền nói thẳng: "Cháu cứ tự suy nghĩ cho kỹ đi, sắp tới dì bận chắc không có thời gian quản cháu đâu. Nếu cháu không quyết được thì viết thư về hỏi ý kiến bố mẹ xem sao."
Vu Nguyệt Oanh gật đầu. Mẹ Đỗ quay người vào viện. Trong lòng Nguyệt Oanh đã có tính toán: gặp thì vẫn phải gặp, cô phải xem người này rốt cuộc ra sao. Hiếu thảo là hiếu thảo kiểu gì, có phải cái gì cũng nghe mẹ không? Lo cho gia đình là lương lậu có đưa hết cho nhà không?
Nhà máy dệt.
Đỗ Tư Khổ không ngờ anh Tiêu nói đi ăn ngoài mà lại đạp xe chở cô một mạch đến tận nhà máy dệt.
"Tiểu Đỗ, em mau vào phòng bảo vệ bảo họ gọi Phượng Anh ra đây một lát, anh mời cô ấy đi ăn cơm chung." Anh Tiêu dắt xe, mắt sáng rực nhìn vào trong xưởng dệt.
Hóa ra mời khách là mời kiểu này. Tư Khổ bảo: "Chưa chắc người ta đã muốn đi đâu."
"Cứ hỏi đi mà." Anh Tiêu hối thúc, "Nếu cô ấy không muốn đi thì mình vào nhà ăn của họ ăn." Nhà ăn nhà máy dệt người ngoài cũng ăn được, chỉ là tốn thêm chút tiền, nhưng anh Tiêu sẵn lòng.
Tư Khổ đến cổng: "Đồng chí ơi, tôi tìm Phượng Anh, anh gọi chị ấy ra một lát được không? Tôi là Đỗ Tư Khổ, lần trước có đến đây rồi, lần này qua mua ít đồ."
Đồng chí bảo vệ tinh mắt nhận ra ngay: "Chuyện than củi đó, cô hỏi giúp tôi chưa?" Hóa ra là cô nàng này.
Tư Khổ đáp: "Thời gian qua tôi đi công tác, để tôi về hỏi lại cho, anh yên tâm, lần sau tới chắc chắn sẽ có câu trả lời."
"Được!" Bảo vệ tin ngay. Đỗ Tư Khổ làm ở xưởng cơ khí, hai xưởng qua lại mật thiết, không sợ không tìm thấy người.
Anh bảo vệ vào tìm người, một lát sau loa phát thanh của xưởng vang lên: "Đồng chí Phượng Anh, có người tìm ở cổng xưởng, mời đồng chí ra ngay."
Phượng Anh đang ngồi trong nhà ăn cùng đồng nghiệp, nghe loa gọi thì đậy nắp cặp l.ồ.ng nhôm lại, xách đi ra cổng. Ai lại tìm cô vào giờ cơm thế này?
"Cô ấy kìa!" Giọng anh Tiêu đầy kích động.
Tư Khổ nhìn vào trong xưởng, thấy một bóng người từ xa, xa thế mà anh ta cũng nhận ra được? Xe đạp đã được anh Tiêu khóa lại một bên, lúc này anh đang soi gương cửa sổ phòng bảo vệ để vuốt lại tóc, rồi lại chỉnh lại áo quần. "C.h.ế.t thật, sao mình lại mặc đồ bảo hộ nhỉ, trông xấu quá."
Phượng Anh thấy cổng xưởng đúng là có hai người, lúc đầu chưa nhận ra, sau thấy anh Tiêu - đồng chí Tiêu bên xưởng cơ khí. Lần trước anh ta đi cùng một nữ công nhân qua mua vải. Còn người bên cạnh?
Tư Khổ quen tay vén hết tóc mái lên. "Tiểu Đỗ?"
Phượng Anh nhận ra ngay: "Tóc này tiệm nào cắt mà tay nghề kém thế không biết?"
"Bên chị có len không? Em muốn mua một ít, em có 7 thước phiếu vải và mang theo tiền rồi." Tư Khổ nói thẳng mục đích.
"Em định đan áo len à?" Phượng Anh bảo: "Vào đi, chúng ta vào trong nói chuyện."
Anh Tiêu thấy cặp l.ồ.ng trên tay Phượng Anh, thầm nghĩ hỏng rồi, đến muộn quá, người ta ăn mất rồi.
Tư Khổ nói: "Chị đã ăn đâu, anh Tiêu bảo mời khách, định rủ cả hai chúng ta ra quán làm một bữa, chị đi không?" Cô nhấn mạnh: "Anh ấy trả tiền."
Phượng Anh ngập ngừng: "Thế có tiện không nhỉ?" Nhà máy dệt dạo này len bán chạy lắm, xưởng đang phải tăng ca liên tục, nhất là đợt Quốc khánh len đỏ bán sạch sành sanh. Xưởng bận quá cô có phép cũng chẳng được nghỉ, chẳng có cơ hội ra ngoài. Nói thật, cơm nhà ăn cô cũng ngán tận cổ rồi.
"Đi thôi chị, anh Tiêu nhà em là con em trong xưởng cơ khí, gia đình không tiêu đến tiền của anh ấy đâu. Anh ấy lại chưa vợ nữa, anh ấy đã nhận mời khách thì chị đừng khách sáo, cứ để anh ấy chi đi." Tư Khổ nói.
Chưa... chưa vợ á? Trông như 30-40 tuổi rồi mà chưa vợ sao?
Phượng Anh kinh ngạc nhìn anh Tiêu: "Chắc anh để dành được nhiều tiền lắm nhỉ?" Làm việc mười mấy hai mươi năm, không phải lo cho gia đình, hèn chi hào phóng mời đi tiệm cơm.
"Đúng vậy." Anh Tiêu gật đầu, móc sạch tiền trong túi ra, còn lôi cả ví tiền trong người đưa cho Phượng Anh xem: "Cô nhìn xem, tiền tiêu dạo này đều ở đây cả." Cứ việc tiêu thoải mái.
Trong ví có mấy tờ Mười đồng (Đại Đoàn Kết), tờ Năm đồng cũng không ít. Giàu thật đấy. Phượng Anh ngưỡng mộ vô cùng, cô chẳng để dành được bao nhiêu vì tiền đều nướng vào ăn mặc cả. Nhất là quần áo, cô làm ở xưởng dệt nên thấy vải nào đẹp là lại muốn mua.
Anh Tiêu cười ngô nghê: "Nếu cô thiếu tiền cứ bảo tôi một tiếng."
Ai lại làm thế, không thân không thích. Còn chuyện sâu xa hơn thì Phượng Anh không nghĩ tới. Anh Tiêu này trông như bậc cha chú rồi, chắc không thể tìm một cô gái trẻ trung như cô đâu...
Tư Khổ xen vào: "Anh Tiêu nói anh ấy cũng muốn mua ít len, mùa đông sắp đến rồi, cũng nên chuẩn bị áo len tất len dần đi."
"Đúng, tôi muốn mua len." Anh Tiêu gật đầu lia lịa. Anh tuy cười ngô nghê nhưng rất có chừng mực, dù thích Phượng Anh nhưng vẫn giữ khoảng cách nửa mét.
"Hai người đến đúng lúc lắm, xưởng vừa ra một lô len mới." Phượng Anh thấy họ đúng là may mắn, lô len này vẫn ở trong kho chưa vận chuyển ra ngoài.
Tư Khổ hỏi anh Tiêu: "Anh mua bao nhiêu?" Phiếu vải của Tư Khổ là đổi từ anh Tiêu nên tối đa cũng chỉ mua được 1 cân rưỡi len.
Anh Tiêu móc sạch số phiếu vải của mình ra, tổng cộng có tới 90 thước! Có cả tờ 10 thước lẫn tờ 5 thước. Có tiền lại có nhiều phiếu thế này... thật là...
"Anh mua hết à?" Phượng Anh hoang mang, số này mua được cả chục cân len ấy chứ, dùng sao cho hết?
"Mua!" "Không cần!"
Tiếng đầu là của anh Tiêu, tiếng sau là của Tư Khổ. Đầu óc nóng nảy thế này là không ổn rồi. Anh Tiêu cần gì nhiều len đến thế. Anh Tiêu cứ khăng khăng đòi mua, cản không nổi. Tư Khổ khuyên không được đành kệ anh ta. Coi như mua sỉ vậy, nếu dùng không hết thì bán lại cho người trong xưởng, thêm chút lãi cũng kiếm được một khoản. Chỉ có điều chuyện này không được làm công khai, nếu không sẽ bị khép tội đầu cơ tích trữ.
Anh Tiêu thậm chí không chịu vào quán nhỏ gần đó, cứ phải tìm cho bằng được một tiệm cơm quốc doanh lớn để mời hai người họ.
