[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 94
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:43
Đỗ Tư Khổ: “Dạ, được ạ.”
Hứa thì chắc chắn phải hứa rồi. Nói xong chuyện, Chủ nhiệm Cố thấy Đỗ Tư Khổ vẫn chưa đi, liền hỏi: “Còn việc gì nữa không?”
“Chủ nhiệm, có ạ.”
“Cô nói đi.”
“Em có một ý tưởng thế này, xưởng mình có xe công nông, mà người muốn học lái xe thì không ít. Em thấy xưởng mình có thể mở một lớp đào tạo lái xe công nông, dạy thêm vài tay lái nữa. Đợi đến năm sau, dù là thu mua lương thực hay đi giao hàng, xưởng mình sẽ có thêm nhiều nhân tài để sử dụng.” Đỗ Tư Khổ nói tiếp: “Nếu lớp đào tạo làm tốt, chúng ta còn có thể chiêu mộ người ngoài xưởng đến học, họ trả học phí, mình dạy trong vòng một tháng...”
Việc này là Đỗ Tư Khổ vừa nghĩ ra sáng nay. Thứ nhất, hôm qua Tiểu Hà và Tiểu Lại đã giúp đỡ, họ lại muốn học lái xe, coi như đây là cách cô báo đáp. Thứ hai, cô có thể nhét anh Ba vào xưởng học lái xe công nông. Cô là nhân viên của xưởng, sau này còn là thầy dạy lái, nhét anh trai vào chắc bên trên không đến mức từ chối. Cùng lắm thì trả theo giá "nội bộ"...
Chủ nhiệm Cố nhìn Đỗ Tư Khổ một hồi: “Tôi thấy cô đúng là cái đồ không ngồi yên được phút nào.”
Nhưng chuyện này, nói đi cũng phải nói lại, nghe thực sự không tồi.
Đỗ Tư Khổ: “Em chỉ muốn bồi dưỡng thêm nhân tài cho xưởng thôi ạ.”
“Chuyện này tôi ghi nhận rồi, để xem lãnh đạo cấp trên nói thế nào đã.” Chủ nhiệm Cố dặn: “Lớp xóa mù chữ cô đừng có mà quên đấy nhé, cô được xếp lịch vào thứ Tư.”
“Dạ vâng.”
Đỗ Tư Khổ chỉ nhớ ngày tháng chứ chẳng nhớ hôm nay là thứ mấy. Lát nữa phải lật tờ lịch xem sao, hình như ở căng tin có treo lịch. Cô rời phòng tổng vụ, đi thẳng về phân xưởng.
“Tiểu Đỗ, người nhà cô...” “Đỡ nhiều rồi ạ.” “Tiểu Đỗ, sao hôm nay đã đi làm rồi? Xưởng không duyệt phép cho cô à?” “Duyệt một ngày thôi ạ.” Cô hỏi: “Anh Tiêu có ở đây không?”
Số len Đỗ Tư Khổ mua ở xưởng dệt hôm qua, chắc anh Tiêu đã mang về rồi.
“Đây đây.”
Một thanh niên đầu đinh đứng trước mặt Đỗ Tư Khổ. Nửa mặt trên của anh ta hơi đen, đuôi mắt có nếp nhăn, nhưng nửa mặt dưới lại khá trắng, nhất là chỗ cằm. Trông như hai mảng màu đối lập trên cùng một khuôn mặt.
“Anh chính là anh Tiêu của cô đây!” Anh Tiêu đen mặt: “Cô nhìn nửa ngày rồi mà vẫn không nhận ra à?”
Đỗ Tư Khổ thực sự không nhận ra. Anh Tiêu râu ria xồm xoàm hôm qua trông đầy vẻ phong sương, cứ như người đã đi hết nửa đời người. Còn anh chàng đầu đinh hôm nay, nói thật, ngoại trừ hơi đen và nhiều nếp nhăn một chút thì trông chẳng khác gì thanh niên. Nhất là cái khuôn mặt tròn tròn này.
“Lão Tiêu, ái chà, giờ phải gọi là Tiểu Tiêu rồi nhỉ? Sao bộ râu oai phong thế kia lại cạo sạch bách đi rồi? Lúc nãy tôi nhìn còn chẳng dám nhận cơ đấy.”
Mấy người trong phân xưởng trêu chọc anh Tiêu. Tân trang lại một chút, trông anh Tiêu trẻ ra ít nhất mười tuổi. Chắc là anh Tiêu bị kích động gì rồi. Đỗ Tư Khổ không dám hỏi kỹ, nhưng len thì vẫn phải lấy: “Anh Tiêu, số len của em anh mang về chưa?”
“Mang rồi, trưa qua mà lấy.” “Dạ.”
Tại bệnh viện.
Văn Tú sáng sớm đã tìm thấy anh Ba, nhờ anh đưa đi mua t.h.u.ố.c. Thuốc ở bệnh viện đầy đủ hơn nhưng cũng đắt hơn. Anh Ba nhà họ Đỗ nghĩ hay là ra trạm y tế chỗ khu tập thể mua cho rẻ.
“Anh Ba, em có mang tiền đây.” Văn Tú móc từ trong túi ra một đống tiền, có tờ năm tệ, tờ mười tệ (đại đoàn kết), cả tờ hai tệ, một tệ... lẻ tẻ cộng lại được cả một nắm.
“Tiền đâu ra thế?”
“Trong túi áo của mẹ em ạ.” Văn Tú hôm qua dọn dẹp quần áo thì tìm thấy, còn có cả tiền kẹp trong trang sách nữa, con bé gom hết mang đi. Cả tiền mừng tuổi của nó nữa. Tiền của mẹ nó thì nó không lấy hết, sổ tiết kiệm cũng không động vào, chủ yếu là vì nó không biết rút thế nào.
Trong cặp sách của nó còn có một bọc đường đỏ, là bà ngoại mua cho mẹ nó để trong phòng. Trước đó bà ngoại chia đường đỏ cho các anh, mẹ nó bù lu bù loa đòi một phần về, còn có cả kẹo hoa quả nữa. Tất cả đều bị Văn Tú nhét hết vào cặp.
Anh Ba: “Đợi đến lúc về nhà, kiểu gì em cũng bị ăn đòn nát m.ô.n.g cho xem.”
Tự tiện lấy tiền của người lớn mà không xin phép, nếu là anh làm chuyện này, cha anh đã quất lằn roi rồi. Lần trước anh lấy tiền của mẹ là có bà nội đứng ra che chắn nên mới không sao.
“Em không sợ.” Văn Tú c.ắ.n răng: “Em phải chữa bệnh cho cha.” Cùng lắm là bị mẹ mắng một trận, mẹ cũng chẳng nỡ đ.á.n.h nó đâu.
Đã có tiền thì dễ làm việc rồi. Mua t.h.u.ố.c ho, t.h.u.ố.c hạ sốt, t.h.u.ố.c trị cảm mạo... còn có cả t.h.u.ố.c kháng viêm nữa. Anh Ba mua mỗi thứ một ít. Nhân tiện ông nội bà nội đang nằm viện, mượn danh nghĩa hai cụ mua t.h.u.ố.c cũng rất thuận tiện.
Văn Tú không chỉ mua t.h.u.ố.c mà còn mua cả bột sữa lúa mạch (mạch nhũ tinh). Không ngờ trong bệnh viện cũng có bán! Ba tệ một hộp! Khoa dinh dưỡng của bệnh viện có bán loại này. Văn Tú muốn mua hẳn ba hộp nhưng bị anh Ba cản lại: “Còn phải để tiền trả phí bưu điện nữa chứ.” Thế là chỉ mua một hộp.
Dù vậy, trong túi con bé cũng chỉ còn lại một tệ sáu hào. Anh Ba tính toán phí bưu điện, lần trước gửi đồ cho anh Hai đã mất năm tệ rồi.
Khoan đã. Anh Ba hiện giờ trong tay có mười tệ, mua thêm một hộp mạch nhũ tinh nữa để biếu người ở bưu điện coi như quà nhờ vả, thì vẫn còn dư bảy tệ. Cộng với một tệ sáu hào của Văn Tú, trả phí gửi bưu phẩm chuyển phát nhanh chắc là đủ.
Nhưng một hộp mạch nhũ tinh liệu có ít quá không? Anh Ba ngẫm nghĩ một lát, rồi quay lại phòng bệnh của ông nội: “Nội ơi, đồ hộp còn thừa lọ nào không ạ?” Thêm một lọ đồ hộp nữa chắc là đủ bộ.
Ông nội Đỗ đã ngồi dậy được rồi, ông định hôm nay sẽ về nhà, nhưng vẫn chưa nói với con cháu.
Ông hỏi anh Ba: “Có thì có, nhưng con muốn uống à?” Ông định để dành cho bà cụ, đợi về nhà rồi mới mua thêm. Anh Ba giờ lại thèm đồ hộp sao?
“Dạ không.” Anh Ba trầm ngâm một lát, cảm thấy chuyện gửi đồ cho dượng vẫn nên thưa với ông nội một tiếng. Văn Tú là trốn cô út lấy tiền, về nhà kiểu gì cũng bị đ.á.n.h, nếu có ông nội che chở thì cô út sẽ không làm gì được.
“Nội ơi, chuyện là thế này, hôm qua bọn con thấy thư của dượng. Dượng ở nông trường hình như bị bệnh rồi, Văn Tú muốn gửi ít t.h.u.ố.c qua đó.” Anh Ba nhìn ông nội nói: “Nó là học sinh, trong tay không có tiền, hôm qua mới lén lấy ít tiền của cô út, vừa nãy mua t.h.u.ố.c hết sạch rồi.”
Ông nội Đỗ lặng người đi. Cậu Quách à... Là cái nhà ông, cái đứa Đắc Mẫn này có lỗi với người ta.
Ông nội đưa tay vuốt n.g.ự.c cho xuôi khí. Chuyện của Đắc Mẫn ông không dám nghĩ tới, cứ nghĩ là lại tức. Văn Tú là đứa trẻ ngoan, biết thương cha nó. Ông nội móc từ trong túi ra năm tệ, đây là tiền mấy ông bạn già hôm qua đến thăm rồi nhét vào túi ông, mỗi người một tệ, tổng cộng năm tệ.
Ông nội đưa tiền cho anh Ba: “Con cầm lấy mà dùng trước.” Rồi ông lấy thêm hai lọ đồ hộp ra: “Gửi đi hết cho nó.”
“Nội ơi, đồ hộp dễ vỡ, khó gửi lắm ạ.” Anh Ba nhận lấy đồ hộp: “Con nghe nói bên nông trường quản lý người thành phần không tốt rất nghiêm. Đồ hộp này con định đem biếu một người bạn ở bưu điện (chị gái của bạn lão Tứ), xem bên đó có giúp đỡ được chút nào để đưa đồ tận tay dượng không.”
“Để ông đi với các con.” “Nội ơi, nội cứ ở đây nghỉ ngơi đi, việc này con làm được mà, thật đấy.” Anh Ba chẳng dám đưa ông nội ra bưu điện đâu. Giờ không có xe, phải đi bộ ra đó.
Ông nội vẫn muốn đi. Anh Ba thấy cứu tinh tới rồi: “Cha ơi, nội muốn ra ngoài kìa, cha mau cản nội lại đi!”
Cha Đỗ bưng bát mì sợi thịt nạc chạy vội tới. Đây là đồ ăn ông mua cho ông nội. Hôm qua ông nội chê cháo nhạt, hôm nay cha Đỗ đi mua mì sợi có thêm thịt nạc cho cụ.
“Cha, sao cha lại ngồi dậy rồi, mau nằm xuống đi!”
Anh Ba nhân cơ hội chuồn lẹ. Anh dẫn Văn Tú đến bưu điện nơi chị gái Dư Phượng Mẫn làm việc. Anh Ba vào trong bưu điện hỏi thăm: “Đồng chí ơi, tôi tìm chị Dư Phượng Kiều, cho hỏi chị ấy có ở đây không?”
Người ở bưu điện nghe thấy anh tìm Phượng Kiều thì niềm nở hẳn lên, dẫn hai người vào trong. “Phượng Kiều ơi, có người tìm này.”
Dư Phượng Kiều bước ra. Chị ấy vóc người không cao, lúc nào cũng cười híp mắt, trông rất hiền hậu. Nghe đồng nghiệp bảo có người tìm, chị cứ ngỡ là người quen, nhưng hai người này trông lạ hoắc.
“Anh là...?”
Anh Ba: “Em gái tôi là bạn thân của Phượng Mẫn, tên là Đỗ Tư Khổ. Chuyện là thế này, chúng tôi có cái bưu phẩm muốn gửi chuyển phát nhanh.” Nói rồi anh đưa hộp mạch nhũ tinh và hai lọ đồ hộp qua cho Phượng Kiều: “Việc này phải làm phiền chị một chút rồi.”
Lúc nãy người dẫn đường vừa nhắc đến tên Phượng Kiều là đã cười, đủ thấy chị ấy cũng có tiếng nói ở đây.
“Anh là anh trai của Tiểu Đỗ à?” Phượng Kiều không nhận đồ: “Cái này tôi không nhận được đâu, anh mang về đi.” Chị nói tiếp: “Yên tâm, bưu phẩm chuyển phát nhanh thì ở đây tôi làm được. Nhưng mà tôi nói trước nhé, không được có đồ cấm, nếu bị tra ra thì tôi cũng khó xử lắm.”
Anh Ba đặt đồ xuống bàn làm việc của Phượng Kiều, nói: “Chúng tôi chỉ gửi ít đồ dùng với t.h.u.ố.c men thôi, tuyệt đối không có đồ cấm.”
Thế thì cần gì phải tìm đến chị? Phượng Kiều không hiểu lắm: “Hai người có nỗi khổ gì sao?” Chị ôn tồn hỏi.
Văn Tú mắt đỏ hoe định nói chuyện của cha mình, anh Ba vội vàng bịt miệng con bé lại. Đây là bưu điện, tai vách mạch rừng, không nên nói bậy.
Anh Ba thấp giọng: “Nơi đó hơi hẻo lánh, là nông trường ạ.”
Phượng Kiều nghe xong là hiểu ngay. Nông trường. Đồ thì dễ gửi, nhưng có đến được tay người nhận hay không thì lại là chuyện khác. Những người bị đưa xuống nông trường đều có thân phận không tốt.
Anh Ba: “Người nhận là người thân của tôi, ông ấy bệnh nặng lắm, chúng tôi chỉ muốn gửi ít t.h.u.ố.c với chút đường đỏ qua đó thôi.” Anh cũng chẳng giấu giếm Phượng Kiều làm gì.
