Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời - 137

Cập nhật lúc: 02/12/2025 09:07

Ông cụ Tề lại mỉm cười: "Làm quân nhân là vậy đó. Nhìn trời thế này chắc sắp có tuyết, cháu mau về đi, đừng để cậu ta lo lắng."

"Vâng ạ!" Cố Tiểu Khê đáp gọn gàng.

Ông cụ Tề đi vào trong, lấy túi đựng năm miếng đậu phụ do chính tay mình làm rồi đưa cho cô.

"Đây là đậu phụ nhà ông mới làm hôm qua. Còn có giá đỗ với đậu hũ chiên, cháu có lấy không?"

Hai mắt Cố Tiểu Khê sáng lên như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Lấy chứ! Hôm nay đúng là đến đúng lúc rồi!"

Ông cụ Tề cũng chẳng tiếc rẻ, thoải mái lấy luôn cho cô cả một mảng lớn giá đỗ, kèm theo một túi đậu hũ chiên đầy đặn.

Thậm chí, ông còn tặng thêm cho cô một chiếc cốc pha lê uống nước mà cô gái nhỏ có vẻ rất thích.

Hai ông cháu ngồi trò chuyện một lúc, vừa nói vừa sưởi ấm bên bếp lửa. Đợi đến khi cô ăn xong củ khoai lang nướng, ông cụ mới đuổi cô về.

"Mau về đi thôi! Bên ngoài lạnh lắm, trời mùa đông mà nói tuyết rơi là rơi ngay đấy."

"Dạ! Cháu về đây, ông cũng vào sưởi ấm đi ạ!"

Cố Tiểu Khê vẫy tay chào ông cụ Tề, xách đồ rồi mang ván trượt lên, lướt đi trên nền tuyết trắng.

Ra khỏi trạm thu mua phế liệu, nhìn thấy lớp tuyết dày phủ kín mái nhà, cô đi vòng ra sau một chuyến, quét sạch tuyết trên mái nhà của ông cụ Tề và cả chiếc lều cô dựng tạm.

Xong xuôi, cô chống gậy trượt tuyết, trượt đi thật nhanh.

Trên đường về, chợt từ xa cô trông thấy một mảng xanh nổi bật giữa nền tuyết trắng.

Cô hơi khựng lại, lập tức chuyển hướng.

Tới gần hơn, cô mới phát hiện đó là một chiếc túi thư của bưu tá, loại thường được buộc phía sau xe đạp.

Nhặt lên kiểm tra, cô thấy bên trong có một xấp thư dày cộp cùng mấy bức điện báo.

Thậm chí, còn có bảy tám lá thư gửi đến đơn vị quân đội, trong đó lại có cả một bức thư do chính ba mẹ cô gửi từ Thành phố Hoài.

Cô đột nhiên sững người.

Chuyện này... quá trùng hợp rồi phải không?

Nhìn quanh một lượt, chẳng thấy gì khác, cô bèn cầm chiếc túi xanh ấy, trượt tuyết về khu nhà của gia đình quân nhân.

Phải, cô cũng lười đi tìm lãnh đạo đơn vị, liền trực tiếp giao chiếc túi thư nhặt được cho chiến sĩ đang gác ở khu nhà, tiện thể báo rằng trong đó có thư của gia đình mình, cô sẽ lấy lại bức thư ấy.

Chiến sĩ gác cổng sững sờ mất vài giây rồi mới kịp phản ứng.

"Chị... chị dâu, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi!"

Cố Tiểu Khê nghiêm túc gật đầu: "Đúng, tôi cũng thấy vậy. Nếu hôm nay tôi không đi ngang qua, không nhặt được nó, chắc đã bỏ lỡ thư nhà gửi rồi. Haizz! Không biết nên nói tôi xui xẻo hay may mắn nữa!"

Chiến sĩ nọ bật cười ha hả: "Tất nhiên là may mắn rồi! May mắn chứ còn gì nữa!"

"Ừ, vậy túi thư này giao cho cậu nhé, tôi về đây."

"Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Chiến sĩ lập tức gọi người đến thay ca, nhanh chóng mang thư đi giao.

Cố Tiểu Khê cũng trượt về nhà ngay lập tức, nóng lòng mở bức thư ba mẹ gửi đến.

Khoảnh khắc trải thư ra trước mắt, hốc mắt cô bỗng đỏ lên.

Chữ chưa kịp đọc một chữ nào, cô đã cảm thấy nhớ nhà da diết!

"Con gái yêu quý, khi con nhận được thư này chắc vẫn khỏe mạnh. Chúng ta đã nhận được thư và bưu kiện con gửi, mọi thứ ở nhà đều ổn..."

Cố Tiểu Khê hít sâu một hơi, tiếp tục đọc tiếp.

Nhưng sau khi đọc hết bức thư, cô vẫn không thấy ba mẹ nhắc gì đến chuyện đến Thanh Bắc.

Nghĩ lại, cô mới nhận ra bức thư này được viết trước khi họ nhận được thư trước của cô. Trong thư chỉ nhắc đến chuyện cô gặp bác Hách.

Còn nói ông ngoại đã xuất viện, hiện đang ở cùng ba mẹ, dặn cô đừng lo lắng.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là thư từ truyền thống thực sự quá chậm!

Cố Tiểu Khê gấp lá thư lại, cẩn thận đặt nó trở lại phong bì. Cô vừa định tháo mũ xuống thì bên ngoài vang lên giọng nói của chị Quế Phân.

"Tiểu Khê, em có nhà không?"

Cố Tiểu Khê lập tức bước ra, nhìn thấy chị Quế Phân dẫn theo hai đứa con đến, cô không khỏi mỉm cười.

"Chị vào nhà ngồi đi."

Còn chưa kịp để mẹ mở lời, cậu con trai nhỏ Thiết Đản của chị Quế Phân đã hào hứng nói: "Dì Tiểu Khê, dì biết bay hả? Con vừa thấy dì bay trên trời!"

Cố Tiểu Khê khựng lại một chút, sau đó bật cười.

"Con người sao mà bay được chứ, chắc con thấy dì trượt bằng ván tuyết thôi."

Vừa nói, cô vừa lấy ván trượt tuyết đang dựng bên tường ra cho bọn trẻ xem.

"Cái này nè, có thể trượt trên tuyết được."

Thiết Đản lập tức cúi xuống sờ thử, vẻ mặt tò mò đầy thích thú.

Cậu anh trai Vương Chấn Chấn lúc này cũng nhìn Cố Tiểu Khê với ánh mắt đầy mong đợi.

"Dì Tiểu Khê, dì có thể dạy bọn con trượt tuyết không?"

Lúc dì đi ra ngoài cậu không thấy, nhưng khi dì trở về, cậu lại nhìn thấy rõ.

Dì Tiểu Khê biết trượt tuyết, trông ngầu quá!

Ba cậu từng dạy rằng, đó gọi là oai phong lẫm liệt, cực kỳ lợi hại!

Thấy bọn trẻ thích thú, bản thân cũng không có việc gì làm, Cố Tiểu Khê liền cười gật đầu.

"Được thôi! Nhưng trước khi học, chúng ta phải làm ván trượt đã. Các con còn nhỏ, không dùng loại của người lớn được. Chờ một chút nhé!"

Nói rồi, cô chạy vào phòng, ôm ra một tấm gỗ trơn bóng, bắt đầu chế tạo ván trượt cho bọn trẻ.

Chị Quế Phân không rành mấy thứ này nên chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Vì đã làm ván trượt tuyết một lần rồi nên lần này Cố Tiểu Khê rất thuần thục, chưa đầy hai mươi phút đã hoàn thành hai đôi ván trượt.

Cô đưa cho hai nhóc mỗi đứa một đôi, giơ tay nói: "Đi nào, dì dạy các con trượt tuyết!"

"Yeah!" Thiết Đản vui sướng nhảy cẫng lên.

Chị Quế Phân cũng vui vẻ theo, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc con mình vui là chị cũng vui.

Ra đến đường lớn, Cố Tiểu Khê bắt đầu hướng dẫn hai đứa nhỏ cách giữ thăng bằng, rèn luyện phản xạ.

Hai nhóc nghe nửa hiểu nửa không, nhưng trẻ con tiếp thu rất nhanh. Ngã vài lần là đã có thể trượt ra dáng ra hình.

Đặc biệt là Thiết Đản, lướt trên tuyết cứ như con quay vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.