Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời - 143
Cập nhật lúc: 02/12/2025 19:02
Khi bọn họ nhìn thấy Cố Tiểu Khê lần nữa, cô đang ngồi xổm trên nền tuyết, tỉ mỉ gọt mấy khúc gỗ.
Dưới chân cô, đã có thêm hai đôi ván trượt tuyết.
Thấy bọn họ đến gần, cô mới đứng dậy.
"Chỗ gỗ tìm được chỉ đủ làm hai đôi ván trượt thôi, ai muốn học trước nào?"
"Em!" Lý Khôn lập tức giơ tay.
La Dương cũng vội vàng bước tới: "Tôi! Để bọn họ học sau."
Cố Tiểu Khê gật đầu, bắt đầu hướng dẫn cách điều khiển ván trượt, cách giữ thăng bằng và mượn lực.
La Dương và Lý Khôn đều là người lĩnh hội khá tốt, tuy chưa biết trượt nhưng những gì cô nói bọn họ đều hiểu được.
Những người khác cũng tương tự, chỉ là nghe thì hiểu, nhưng khi thực sự thử lại phát hiện trượt tuyết không hề dễ dàng.
La Dương thử vài lần thì ngã bấy nhiêu, cuối cùng bị ngã đến mức hết cả hứng, đành nhường cho người khác.
Lý Khôn cũng té không ít lần, nhưng vẫn đỡ hơn La Dương nhiều.
Người thực sự có năng khiếu là một chiến sĩ trẻ tên Lộ Hướng Tiền. Cậu ta chỉ ngã một hai lần đã có thể trượt rất tốt.
Thấy có người học được, Cố Tiểu Khê dứt khoát khoanh tay đứng sang một bên.
"Các cậu cứ học theo đồng chí Tiểu Lộ đi! Cậu ấy trượt rất khá, lĩnh hội cũng nhanh, sau này chỉ cần chú ý an toàn là được."
Được khen, đôi mắt Lộ Hướng Tiền sáng lên, có chút xấu hổ.
Cậu ta cảm thấy chủ yếu là nhờ chị dâu dạy giỏi!
Khi Cố Tiểu Khê trở về doanh trại, Lục Kiến Lâm và các lãnh đạo quân đội đã có mặt.
Sau khi nghe La Dương và Lý Khôn báo cáo, đoàn trưởng Nhất đau hết cả đầu.
Trời băng đất tuyết thế này, Lục Kiến Sâm rốt cuộc đã gặp chuyện gì?
Ông hiểu rõ tính tình người kia, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, chắc chắn sẽ không đột ngột rời đi như vậy.
Sau khi cân nhắc, ông quyết định cử một đội đi tìm kiếm.
Lục Kiến Lâm nghe xong toàn bộ sự việc, mấy lần suýt xông vào lôi hai mẹ con Tất Văn Nguyệt đang trốn trong lều ra đ.á.n.h cho một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống!
Cậu ấy thật không ngờ người phụ nữ này lại mò đến chỗ anh trai đang làm nhiệm vụ, còn gây ra bao nhiêu chuyện.
Sau khi xử lý xong vết thương của bệnh nhân cuối cùng, cậu ấy bước ra ngoài lều, nhìn về phía Cố Tiểu Khê đang ngồi xổm dưới đất xem người ta trượt tuyết.
Có lẽ trong lòng chị dâu rất khó chịu.
Có lẽ là do ánh mắt cậu ấy quá mức nóng bỏng, Cố Tiểu Khê thoáng cảm nhận được, quay đầu nhìn cậu ấy.
"Có chuyện gì à?"
Lục Kiến Lâm bước đến, nhẹ giọng an ủi: "Chị dâu, đoàn trưởng Nhất đã cử người đi tìm anh trai em rồi, đừng lo! Anh ấy nhất định sẽ không sao đâu."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Chị biết."
Nhưng dù biết, vẫn không thể không lo lắng!
Vừa rồi cô thử dùng Thuật Truy Tung Khí Tức, nhưng không có tác dụng.
Tuyết đã rơi quá lâu, trong không khí chẳng còn sót lại dấu vết nào, cô hoàn toàn không tìm được tung tích của Lục Kiến Sâm.
"Chút nữa bọn em sẽ đưa thương binh rời đi, chị đi cùng bọn em nhé?" Lục Kiến Lâm khẽ nói.
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không, chị đã nói với La Dương và Lý Khôn rồi, chị sẽ đi cùng bọn họ."
Nếu đi cùng Lục Kiến Lâm, cô sẽ phải nhìn thấy hai mẹ con Tất Văn Nguyệt. Lỡ như không nhịn được, cô thực sự muốn g.i.ế.c họ.
Quan trọng hơn, cô muốn ở lại đây, như vậy sẽ sớm nhận được tin tức của Lục Kiến Sâm hơn.
Lục Kiến Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng không cố ép cô đi cùng nữa.
Khi nhóm của Lục Kiến Lâm rời đi cùng đội ngũ y tế, Cố Tiểu Khê cũng lên đường cùng La Dương và Lý Khôn.
Họ đi về hướng đông bắc, còn nhóm Lục Kiến Lâm đi về hướng nam.
Cố Tiểu Khê không ngờ rằng, hơn một giờ sau khi đi về phía bắc, cô lại nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc trong vùng tuyết xa xa.
Anh một mình đi trên nền tuyết, phía sau để lại một hàng dấu chân kéo dài.
Khoảng cách khá xa, nhưng Cố Tiểu Khê nhận ra anh ngay lập tức.
"Là Lục Kiến Sâm!"
Vốn dĩ vẫn luôn kiểm soát tốc độ để chờ mọi người, Cố Tiểu Khê đột nhiên dùng gậy trượt tuyết chống mạnh xuống, như một cánh bướm tung bay, vui mừng lao về phía bóng dáng giữa tuyết kia.
Lục Kiến Sâm giữa bãi tuyết cũng nhìn thấy dáng hình nhỏ nhắn đang lao về phía mình.
Tim anh chợt rung lên, nhưng cơ thể đã phản ứng trước cả ý thức, lập tức dang tay, kịp thời ôm lấy cô gái nhỏ đang không thể thắng lại được.
Vui sướng, kinh ngạc, lo lắng, đau lòng, mọi cảm xúc hòa quyện trong lòng. Lục Kiến Sâm siết chặt cô gái trong lòng, xoay vài vòng, rồi chẳng hề do dự mà hôn lên môi cô.
Tận đến khi ấy, những người ở xa mới bừng tỉnh. Người mà họ kính nể nhất, Lục Diêm Vương, đã trở về!
Lý Khôn cảm động vô cùng: "Nếu có người con gái nào đối xử với tôi như vậy, tôi nguyện dâng cả mạng cho cô ấy!"
La Dương khẽ ho một tiếng. Ai mà không muốn chứ?
Nhưng trước tiên, bọn họ còn phải tìm được một cô gái như thế đã!
Sau nụ hôn vừa dịu dàng vừa bá đạo ấy, giọng nói của Lục Kiến Sâm khàn khàn, khẽ hỏi cô gái trong lòng: "Sao lại chạy tới đây?"
Hốc mắt Cố Tiểu Khê đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.
"Họ nói anh bị chôn dưới tuyết rồi!"
Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt của cô, tay vỗ về lưng cô: "Đừng lo, anh không sao."
"Anh có bị thương không?" Cố Tiểu Khê khẽ c.ắ.n môi, đưa tay lau mắt rồi chăm chú quan sát anh.
Anh vẫn mặc chiếc áo lông vũ cô tự tay làm cho. Phần dưới áo bị che khuất không nhìn rõ, nhưng những chỗ có thể thấy đều lành lặn.
