Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời - Chương 4
Cập nhật lúc: 02/12/2025 04:01
Bệnh viện thành phố.
Trong phòng bệnh, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống sàn gạch trắng lạnh lẽo. Sau khi nghe Giang Tú Thanh kể lại mọi chuyện, không khí trong phòng trở nên trầm lắng.
Cố Diệc Dân ngồi bên mép giường, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Chủ nhiệm Vương không phải người nói năng hồ đồ. Bà ấy đã mở lời như vậy, chứng tỏ vị quân nhân kia thực sự không tầm thường. Quan trọng là… Tiểu Khê nghĩ thế nào?”
Giang Tú Thanh hồi tưởng lại dáng vẻ khi nãy của con gái: “Con bé lúc đầu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không phản đối.”
“Vậy thì cứ gặp đi.” Cố Diệc Dân gật đầu, giọng dứt khoát. “Lát nữa anh về cùng em chuẩn bị. Ở đây có y tá chăm sóc, tối ta quay lại thăm ba.”
Bất ngờ, ông ngoại Giang đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén, giọng nói nghiêm nghị:
“Không cần lo cho ba. Quan trọng nhất bây giờ là Tiểu Khê. Nếu con bé không phản cảm, nhất định phải thúc đẩy cuộc hôn nhân này!”
“Ba…” Giang Tú Thanh kinh ngạc gọi.
Ánh mắt già nua nhưng cứng rắn của ông ngoại Giang quét qua hai vợ chồng:
“Tình hình bây giờ nguy hiểm hơn các con tưởng. Hôm đó bọn chúng đã dám xông vào nhà đập phá khiến ba bị thương. Sau này… sẽ càng lộng hành hơn. Đại Xuyên tuổi còn trẻ, chức vụ trong quân đội chưa đủ lớn, không thể bảo vệ Tiểu Khê. Nhưng nếu nó gả cho một quân nhân có thực lực… thì khác.”
Ông phân tích rành rọt từng câu từng chữ. Đây không chỉ là một cuộc hôn nhân, mà còn là một cách bảo vệ.
Giang Tú Thanh nghe xong, ánh mắt dần kiên định: “Ba, con hiểu rồi.”
Ông ngoại Giang từng là giám đốc ngân hàng ở Hoài thành suốt ba năm vào thời Dân quốc. Ông sống hòa nhã, giúp đỡ nhiều người. Nhưng thời thế đã đổi, những mối quan hệ cũ chẳng còn giá trị.
Lần này ông bị thương phải nhập viện, chính là do một nhóm người lấy danh nghĩa “lục soát” nhà, khăng khăng cho rằng một cựu giám đốc ngân hàng nhất định phải có vàng bạc châu báu cất giấu.
Những kẻ đó chỉ tin vào lòng tham của chính mình, đâu để ý đến thực tế rằng nhà họ Giang giờ đây đã nghèo rớt mùng tơi, quần áo cũ kỹ, cơm còn chẳng đủ ăn.
Cố Diệc Dân giúp ba vợ chỉnh lại chăn gối, dặn dò y tá vài câu rồi cùng vợ rời đi, chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.
Ở bên này.
Cố Tiểu Khê đang đứng trong bếp, hai tay ôm một cái bát sáng bóng mới tinh, trên mặt nở một nụ cười ngu ngơ như trúng độc đắc.
Cô không ngờ cái bát mà mình vô tình làm vỡ lúc nãy lại xuất hiện trong “kho chứa đồ cũ” của không gian ngọc bội.
Ngay sau đó, trước mắt cô đột nhiên hiện ra một màn vô cùng kỳ ảo: một luồng sáng trắng nối liền kho chứa đồ cũ và phòng trưng bày sản phẩm mới, hóa thành một chiếc cân thiên bình khổng lồ.
Chiếc khay đặt cái bát vỡ nghiêng hẳn về một bên, trượt sang khay bên phải. Gần như ngay tức khắc, cái bát vỡ biến thành một cái bát mới nguyên, không một vết xước.
Ánh sáng biến mất, chiếc bát mới xuất hiện trong phòng trưng bày. Cô vừa đưa tay ra, nó lập tức nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay cô như có cảm ứng.
Thần kỳ đến mức khiến tim cô đập thình thịch.
Một cái bát thôi mà cũng có thể “tân trang” dễ dàng như vậy… cô đúng là người được ông trời chiếu cố mà!
Trong cơn phấn khích, cô dứt khoát… ném toàn bộ bát đĩa trong nhà vào kho chứa đồ cũ.
Khi ôm đống bát đũa ra ngoài, toàn bộ đều biến thành đồ mới tinh, sáng bóng như vừa rửa sạch, còn mịn hơn cả lúc mới mua về.
Cô đảo mắt quanh bếp, lại đổi luôn con d.a.o thái cùn thành một con d.a.o sắc bén, cái chảo gang đã dùng hơn hai chục năm, bình nước nóng sứt quai, khăn lau rách và cả cái tủ bát cũ kỹ bám dầu mỡ.
Chỉ trong chớp mắt, căn bếp cũ kỹ ngày nào đã biến thành một gian bếp sáng sủa, sạch sẽ, như bước ra từ phòng mẫu của cửa hàng gia dụng.
Cố Tiểu Khê ôm ngực, hít một hơi thật sâu.
Thần kỳ thì thần kỳ thật… nhưng mà cô cũng không dám đổi thêm nữa — nhỡ đâu bị phát hiện thì toi!
Cô đành nấu một tô mì nóng hổi, ngồi xuống phòng khách, vừa ăn vừa âm thầm tính toán chuyện buổi gặp mặt tối nay.
Chưa kịp ăn hết tô mì, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ chậu dồn dập, kèm theo tiếng hét hoảng loạn:
“Cháy rồi! Cháy rồi! Nhà bà cụ Cố cháy rồi!”
Đôi đũa trong tay Cố Tiểu Khê khựng lại.
Bà cụ Cố? Chính là nhà ông bà nội cô!
Trong ký ức kiếp trước, đám cháy này lẽ ra phải xảy ra ba ngày nữa cơ mà!
Hơn nữa… người châm lửa là chú ba của cô — chỉ vì đòi tiền bà nội không được nên nổi giận phóng hỏa. Khi đó, ngọn lửa chỉ thiêu cháy nửa gian phòng ông bà nội, nhưng thiệt hại lớn nhất là chiếc tủ nơi bà nội giấu tiền bị cháy rụi. Toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời bốc thành tro, khiến hai ông bà khóc ròng nhiều ngày.
Lần này… sao lại cháy sớm như vậy?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại cúi đầu ăn nốt tô mì.
Bà nội chưa bao giờ ưa mẹ con cô, cô mà chạy qua chỉ tổ bị mắng oan. Đời này cô không ngu nữa.
Cô vừa rửa xong bát thì mẹ đã xách theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về.
“Tiểu Khê, con mang mấy thứ này vào bếp đi. Mẹ qua bên nhà ông bà nội xem sao, lát nữa về.”
Cố Tiểu Khê lập tức kéo tay bà:
“Mẹ, đừng đi. Mẹ mà đến, bà nội sẽ càng ghét mẹ hơn, kiểu gì cũng đổ hết xui xẻo lên đầu mẹ thôi. Mẹ quên à, bà nội vẫn luôn nói vì mẹ mà nhà này gặp vận đen đó.”
Giang Tú Thanh ngẩn người: “Con nghe họ nói à?”
