Trọng Sinh Vương Phi Gả Thay Hành Hạ Mẹ Kế Cha Cặn Bã, Gả Cho Chiến Vương Tàn Tật - Chương 1: Cái Chết Bi Thảm
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:40
“Nương, không ngờ tiện nhân này mệnh lại cứng như vậy, bị đánh gãy hai chân ném ở đây nhiều năm thế mà vẫn sống. Nếu là ta, đã sớm không còn mặt mũi mà đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t rồi.”
“Chẳng phải cũng giống như tiện nhân mẫu thân nó c.h.ế.t sớm, vô liêm sỉ y như vậy sao, khạc!”
Hai người trước mặt y phục hoa lệ, trái lại Tạ Vân Khê đầu bù tóc rối, y phục dơ bẩn.
Ba năm trước, chân nàng bị Tiết thị sai người đánh gãy, ném vào phá miếu này.
Giờ đây xương thịt đã sớm hoại tử, mỗi khi hè về, vết thương lại thối rữa sinh dòi, mủ m.á.u không ngừng, ẩn hiện còn có thể thấy xương trắng hếu, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.
“Hai mẫu thân con các ngươi hại ta, cha biết được, nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”
Tạ Vân Khê trừng mắt dữ tợn nhìn Tiết thị, hận không thể ăn tươi nuốt sống thịt của thị.
Nàng mới là đích nữ của Vĩnh Ninh Hầu phủ, vậy mà lại bị hai mẫu thân con Tiết thị hại cho ra bộ dạng không ra người không ra quỷ thế này.
Thế nhưng Tiết thị nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, còn Tạ Minh Ngọc bên cạnh thị thì vẻ mặt đầy đắc ý và hưng phấn.
“Chết đến nơi rồi, mà vẫn ngu xuẩn như vậy. Nói thật cho ngươi biết, cha không thích mẫu thân ngươi, kéo theo cũng không thích con gái do tiện nhân ngươi sinh ra, năm ba tuổi, chính hắn đã cố ý vứt ngươi ra đường bỏ đi đấy.”
Tạ Vân Khê nhớ lại năm nàng ba tuổi, vào tiết Thượng Nguyên, nàng theo cha đi xem hoa đăng, khi đó hắn nói đi mua kẹo cho nàng, sau đó nàng liền bị người ta bắt cóc mất.
“Ngươi nói bậy! Nếu cha thật sự không thích ta, sau này sao lại phái người đi tìm ta, còn đón ta về phủ? Rõ ràng là các ngươi, hai mẫu thân con các ngươi tâm ngoan thủ lạt, muốn hại ta!”
“Đó chẳng phải vì Tiêu Quân Lạc cái tên phế vật đó bị gãy hai chân sao, mà ta lại có hôn ước với hắn. Cha ta thương xót ta, không đành lòng nhìn ta gả cho một kẻ tàn phế, vì thế mới nghĩ đến ngươi.”
“Đáng tiếc ngươi lại ngu hơn chúng ta tưởng tượng, Tiêu Quân Lạc tuy là một kẻ tàn phế, nhưng suy cho cùng cũng là một Vương gia.”
“Vinh hoa phú quý bày ra trước mắt, ngươi lại không cần, cố tình tự chuốc lấy nhục nhã mà tìm cái chết… Nếu năm đó ngươi thông minh một chút, thay ta gả cho Tiêu Quân Lạc cái tên phế nhân đó, nói không chừng cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày nay…”
Nói đến đây, nàng ta dường như nghĩ ra điều gì đó, liền ngừng lại, bật cười một tràng.
Tạ Vân Khê mắt nổ đom đóm, hận không thể một tay bóp c.h.ế.t người trước mặt.
“Ngươi còn dám nhắc đến, các ngươi còn mặt mũi mà nói…”
Năm đó, nàng vừa được đón từ thôn quê về, chẳng biết gì cả. Tiết thị nói với nàng, Bệ hạ từng ban cho Đoan Vương và Vĩnh Ninh Hầu một mối hôn sự, trên Thánh chỉ viết là ban hôn cho Đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Vốn dĩ sau khi nàng bị lạc, Tạ Minh Ngọc là Đại tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ, giờ đây nàng đã trở về, thì hôn sự này Tạ Minh Ngọc nên nhường lại cho nàng.
Tạ Vân Khê lúc đầu nghe vậy, còn tưởng Tiết thị thật sự tốt với nàng, thật sự muốn nhường mối hôn sự tốt đẹp đó cho nàng.
---