Trúc Mã Giam Cầm Tôi - Chương 11: Trúc Mã Giam Cầm Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:52
Kéo mắt nhìn lên, tôi thấy vài vết sẹo rải rác trên da, cũ mới xen kẽ, chỉ lộ ra chút xíu rồi bị tay áo che mất đúng chỗ.
Dường như phát hiện tôi đang nhìn, Kỳ Ngạn cụp mắt xuống, từ tốn buông tay áo, rồi mở cửa xe:
“Anh đi với em.”
Vì muốn tiết kiệm, tôi thuê phòng ở tầng cao nhất. Đây là khu chung cư cũ xây từ thế kỷ trước, không có thang máy. Tuy vẻ ngoài cũ kỹ, nhưng bên trong đã được công ty môi giới sửa sang lại.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy phòng khách chất đầy thùng giấy và rác, gần như thành một ngọn núi nhỏ.
Cơn giận bốc lên đầu, tôi không nói không rằng đi tới gõ cửa phòng cô gái ở phía tây.
Gõ mãi, cô ta mới mở cửa, mặt đầy vẻ bực bội:
“Giữa ban ngày ban mặt mà như đòi mạng thế?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
“Cô có thể mang mấy cái thùng giao hàng và đống rác của mình vào phòng được không?”
“Cô bị gì vậy?” – cô ta trợn mắt – “Đây là nhà thuê chung, phòng khách là không gian sinh hoạt chung đấy.”
Cô gái này làm nghề reviewer, mỗi tuần đều nhận cả chục kiện hàng, mớ bao bì sau khi bóc xong cứ chất đống trong phòng khách. Nếu không có tôi thường xuyên nhắc nhở, chỗ này e là chẳng còn chỗ mà đặt chân.
Vấn đề là: phí dọn dẹp mà bên môi giới thu mỗi tháng đều chia đều cho tất cả mọi người.
Tôi tức đến bật cười, nhìn cô ta:
“Vậy thì tháng sau khi môi giới đến thu phí dọn dẹp, cô trả một mình đi.”
“Sao phải thế? Hai người kia có ý kiến gì đâu, chỉ có cô là làm quá.” – ánh mắt cô ta đầy khinh bỉ, rồi dừng lại ở phía Kỳ Ngạn, chợt nở nụ cười – “Ồ, dắt trai về nhà nên khó chịu à? Không ưa thì thuê riêng mà ở.”
Tôi còn định cãi lại thì Kỳ Ngạn bất ngờ kéo tôi ra sau lưng, hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô ấy không cần thuê riêng.”
“Hừ.” – cô ta hừ một tiếng – “Không có tiền thì im đi, nghèo mà còn bày đặt sĩ diện.”
“Bởi vì chúng tôi đã mua nhà ở Tĩnh An rồi. Cô ấy sắp chuyển đến đó sống, hôm nay chỉ tới dọn đồ thôi.” – Kỳ Ngạn liếc cô ta một cái, cười nhạt – “Còn nữa, áo sơ mi Fendi của cô nhìn là biết ngay hàng nhái. Lần sau chí ít cũng nên mua bản cao cấp một chút.”
Tôi đứng ngẩn ra.
Mấy năm không gặp, trình “giết người không đổ máu” của anh ấy còn nâng cao hơn rồi.
Kỳ Ngạn để mặc cô ta tức đến đỏ mặt, kéo tôi tới trước cửa phòng nhỏ của tôi.
Đợi tôi mở cửa, anh theo vào rồi khép cửa lại, tôi nghiêm túc:
“Anh từng xem Tiểu Thời Đại chưa?”
Kỳ Ngạn: “?”
Anh cười cười nhìn tôi: “Hồi cấp ba, có xem cùng em rồi.”
Tôi: “…”
“Phi Phi, anh biết em muốn nói gì.”
“Anh không biết đâu. Kỳ Ngạn, để em nói thế này: đây là nơi em ở suốt hơn nửa năm qua ở Thượng Hải – một phòng 12 mét vuông, ngoài giường, bàn và tủ quần áo ra thì chẳng còn gì khác.”
“Phòng khách thì bừa bộn, bạn cùng nhà thì khó chịu. Ngoài cô gái lúc nãy, còn có một streamer chơi game cả đêm không ngủ, và một cặp đôi sẵn sàng… làm chuyện đó bất cứ lúc nào, bất cứ đâu. Nhưng em vẫn phải ở lại, vì em đã trả tiền thuê nhà nửa năm, nếu chuyển đi trước hạn thì chỉ được hoàn lại một nửa.”
Thật ra trước khi trở về đây, tôi đã định sẽ dùng giọng điệu rất bình tĩnh để kể lại tất cả với Kỳ Ngạn.
Nhưng sau trận tranh cãi vừa rồi, sự bình tĩnh của tôi như bị thiêu rụi hoàn toàn bởi cảm xúc dâng trào.
Nói đến cuối, tôi cảm giác mình sắp bật khóc.
“… Phi Phi.”
Tôi lau khóe mắt đỏ hoe:
“Kỳ Ngạn, em là một người rất tầm thường. Không chỉ tầm thường mà còn nghèo, tính toán chi li. Em có thể miễn cưỡng chịu đựng khi phải sống ở đây, nhưng em không chắc mình chịu nổi nếu đến sống chỗ anh một thời gian rồi lại bị đuổi về đây.”
Ban đầu tôi còn định nói thêm, như là: em không hiểu vì sao anh lại thích em, lỡ một ngày anh không thích nữa thì sao? Hoặc là: có thể anh đang bị những ký ức đẹp đẽ về em làm mờ mắt, chứ thật ra em là một người ghét làm việc, chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng còn chưa kịp nói ra, Kỳ Ngạn đã cúi xuống hôn tôi.
Tôi trợn to mắt, gần như theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt vai.
Anh hôn rất chuyên tâm, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm của tôi.
Khoảnh khắc ấy, mùi hương cam chanh nhẹ nhàng từ người anh tỏa ra, xua tan mùi khói thuốc trong căn phòng, khiến tôi như được đưa trở lại mùa đông năm tôi mười lăm tuổi.
Kỳ nghỉ đông năm đó, tôi và Kỳ Ngạn lén đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô, rồi ném vỏ cam vào lò sưởi đang cháy rực, căn phòng lập tức tràn ngập một hương thơm ấm áp và mát lành.
Tôi nằm co người trong chiếc ghế sofa lông mềm mại, bất giác thiếp đi.
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy Kỳ Ngạn bước lại gần, đứng trước mặt tôi, tôi đưa tay kéo vạt áo anh lại: