Trúc Mã Giam Cầm Tôi - Chương 74: Trúc Mã Giam Cầm Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:55
À… cái này…
Tôi chợt nhớ ra, chuyện tôi và Lam Đinh chia tay chưa từng công khai, nên đa số mọi người chắc vẫn chưa biết.
Tôi còn đang nghĩ xem giải thích thế nào thì Lam Đinh đã lên tiếng trước:
“Giờ tôi và Ngu Phi Phi chỉ là bạn.”
Nhóm lặng vài giây, sau đó mọi người bắt đầu spam sticker ầm ầm để che lấp sự ngượng ngùng.
Tôi vô thức liếc về phía bàn làm việc của Lam Đinh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn sang, mang theo nụ cười ôn hòa.
Cuối cùng, ban tổ chức lập bảng thống kê thời gian rảnh của mọi người, chốt lịch vào tối thứ Bảy tuần sau, ở một khách sạn nổi tiếng gần trường.
Tối về nhà, đọc sách xong, tôi thuận tiện kể chuyện này với Kỳ Ngạn.
“Nếu anh bận thì thôi, em sẽ đi với Liễu Hạ.” – tôi nói.
Anh lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi: “Tất nhiên là anh rảnh.”
Mấy ngày sau, khi tôi tăng tốc tiến độ ôn tập, tôi cảm thấy công việc và học hành kín lịch đến mức hơi quá sức.
Tôi bắt đầu cân nhắc nghỉ việc để toàn tâm ôn thi, và rồi buổi họp lớp cũng đến.
Nói thật, những buổi tụ tập sau vài năm tốt nghiệp thường là nơi khoe khoang và so bì lẫn nhau.
Sáng hôm đó tôi lục tủ quần áo cả buổi, cuối cùng vẫn chịu thua cái nóng, mặc một chiếc áo hai dây và chân váy ngắn.
Còn Kỳ Ngạn thì… anh đẹp trai đến mức quá đáng. Ngũ quan tinh tế nhưng đường nét lại sắc sảo, vóc dáng trẻ trung, làn da trắng lạnh, chẳng khác gì giá treo quần áo di động. Anh chỉ cần tiện tay lấy hai món là có thể đi chụp street style ngay.
Tôi loay hoay nửa buổi, trang điểm xong, uốn tóc cho mượt rồi mới cùng anh ra khỏi nhà.
Vì còn sớm, tôi định dẫn anh đi dạo quanh trường nên lái xe thẳng đến cổng Nam.
“Ngày xưa em ở ký túc gần đây.”
Xuống xe, tôi kéo anh vào xem dãy cửa hàng liền kề trong cổng:
“Đây là khu ký túc tiện nhất trường, buổi tối bên ngoài còn nguyên hàng quán ăn vặt. Tối nào em cũng cùng Liễu Hạ ra đây kiếm đồ ăn.”
Trường rất rộng, tôi dẫn Kỳ Ngạn từ ký túc xá sang thư viện rồi đến giảng đường. Khi đi ngang quán cà phê bên sân vận động thì gặp học muội đội bóng rổ năm xưa – Tiết Uyển.
Hồi cô ấy vào đội bóng, tôi đang là đội phó phụ trách giám sát tập luyện. Tiết Uyển tính tình thẳng thắn, hoạt bát nên nhanh chóng thân với tôi.
“A! Sư tỷ!”
Cô bé đang ôm quả bóng ở cổng sân, thấy tôi thì mắt sáng rỡ, chạy vèo đến nắm tay tôi lắc lia lịa:
“Chị sao tự nhiên lại về trường thế!”
“Hôm nay có họp lớp, tổ chức chung với khoa Kiến trúc.”
Tôi nhẩm tính, Tiết Uyển kém tôi hai khóa, sau đó bảo lưu học thạc sĩ, giờ chắc đang năm hai.
“Thế đàn anh Lam Đinh cũng đến hả?” – Tiết Uyển hỏi xong liền nhìn ra sau tôi, ánh mắt chạm vào Kỳ Ngạn thì khựng lại, líu ríu xin lỗi:
“Em… em không có ý đó… em sai rồi!”
Lâu không gặp, Tiết Uyển vẫn thẳng thắn và dễ thương như trước.
Tôi đỡ trán, bất lực nói:
“Không sao, Lam Đinh đúng là sẽ đến, nhưng chắc lát nữa đến thẳng khách sạn. Giờ còn sớm nên chị dẫn bạn trai đi dạo quanh trường.”
“Vậy hai người đi nhé. Quán cà phê có món mới, nhà ăn số ba cũng mở, chị có thể đưa bạn trai đi ăn thử.”
Nói xong cô ôm bóng chạy vào sân, còn vẫy tay:
“Nếu cần gì thì gọi cho em nhé!”
“Được!”
Nhìn bóng Tiết Uyển chạy xa, tôi cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Kỳ Ngạn khẽ cười: “Nghe như em già lắm vậy.”
“Em tốt nghiệp bốn năm rồi.”
Tôi thở dài: “Bốn năm làm việc bận tối mắt, dù ở cùng thành phố nhưng chưa một lần quay lại trường. Nếu không xin nghỉ hôm nay, chắc cũng chẳng có cơ hội.”
Không thể phủ nhận, bốn năm đại học, tôi để lại nơi này quá nhiều kỷ niệm – phần lớn đều đẹp đẽ.
Đó cũng là “Utopia” cuối cùng trước khi tôi bước vào kiếp nhân viên văn phòng.
Tôi dẫn anh đến nhà ăn số ba, gọi hai suất cơm bò bít tết sốt tiêu – món tôi thích nhất hồi đó, rồi chạy sang quán cà phê mua hai ly trà sữa mới ra, lấy thêm đũa và thìa.
Bốn giờ chiều, nhà ăn vắng lặng, ngoài vài sinh viên ngủ dậy muộn và không có tiết học thì chỉ còn tôi và Kỳ Ngạn ngồi ăn.
Anh ăn một miếng thịt, rồi ngẩng lên nhìn tôi:
“Phi Phi, những năm đó, anh luôn nghĩ về em. Anh tự hỏi, khi em học đại học ở trong nước, liệu có khó khăn gì không, có yêu ai không… Nếu khi đó anh không bốc đồng mà ở lại học cùng em, liệu mọi thứ có khác đi không?”
Tim tôi thắt lại, suýt rơi nước mắt.
Tôi cũng từng bao lần nghĩ về anh như thế.
Hồi mới nhập học, tôi và Liễu Hạ hay ăn ở nhà ăn số ba. Có một chàng trai có bóng lưng và góc nghiêng giống Kỳ Ngạn thường xếp hàng ở quầy cơm cà ri, nên tôi hay nhìn.
Có lẽ vì nhìn nhiều quá nên cậu ta chú ý, đến xin WeChat. Lúc đó tôi mới biết là đàn anh khoa Văn học, tên Lương Thần.