Trùng Sinh, Chỉ Làm Một Tra Nam Đại Mỹ Nhân Tại Trường Học Thật Không Đủ A - Chương 302
Cập nhật lúc: 07/09/2025 05:31
Tiêu Dương đắc ý trong lòng, thầm nghĩ công lực của mình lại tăng thêm một tầng, ba lời hai tiếng đã thu phục được cô nàng này.
Kẻ trăng hoa c.h.ế.t vì sự chung thủy, kẻ âm mưu c.h.ế.t vì sự trung thành.
--- Chương 186 Món Quà Của Chu Dĩnh ---
Gần Đại học Bằng Thành có một khu ẩm thực, chủ yếu là sinh viên Đại học Bằng Thành và học sinh cấp ba, cấp hai gần đó đến ăn uống.
Tiêu Dương và Chu Dĩnh đến khu ẩm thực bên ngoài trường, tìm một nhà hàng chuyên về cơm niêu.
Cơm niêu thường mất khá nhiều thời gian để nấu.
Hai người đợi đến phát chán, nhìn nhau chằm chằm.
Chu Dĩnh cảm thấy có lỗi vì chuyện lắp thiết bị định vị trên xe Tiêu Dương, cô chủ động rửa bát đũa cho anh như một cô vợ nhỏ.
Tiêu Dương thấy buồn cười trong lòng, vừa khâm phục kỹ năng diễn xuất của mình, lại vừa thấy hình như mình hơi quá đáng.
“Thôi được rồi. Em rửa ba lần rồi đấy, đây là trà chứ đâu phải nước sôi, rửa nhiều thế làm gì.”
Chu Dĩnh thè lưỡi: “Chẳng phải em sợ rửa không sạch sao.”
Chuyện vừa rồi cả hai đều có tật giật mình, ngầm hiểu không nhắc đến nữa.
Tiêu Dương lấy hai chai sữa đậu nành từ tủ lạnh ra, dùng bật lửa cạy nắp chai rồi đưa một chai cho Chu Dĩnh:
“Khi nào máy bay của hai em bay, lúc đó anh sẽ đưa hai em đi.”
Chu Dĩnh cầm ống hút, cho vào chai sữa đậu nành, vẻ mặt đầy ưu tư:
“Máy bay tối mai, em không hiểu sao Mạc Phi lại gấp gáp như vậy, em còn muốn ở lại Bằng Thành thêm một đêm nữa....”
Nói xong Chu Dĩnh liền đỏ mặt....
Tiêu Dương hiểu rồi, cô nàng này là muốn ở khách sạn với mình đây mà!
Tiêu Dương cười gian: “Em nói thế là có ý gì? Quyến luyến không rời, muốn cùng anh mây mưa sao?”
Mặt Chu Dĩnh đỏ bừng đến tận mang tai: “Phì! Anh đừng có dơ dáy như thế! Cứ nghĩ vẩn vơ lung tung!”
Cô nàng này không chịu được trêu chọc, Tiêu Dương cười hì hì, không nhắc đến nữa.
Chẳng bao lâu, cơm được mang lên, bốc khói nghi ngút, Chu Dĩnh vừa thổi vừa dùng tay nhỏ xua tan hơi nóng.
Tiêu Dương đẩy bát cơm niêu nóng hổi: “Chơi Tây Kinh xong, trước khi về thì nói anh biết, anh sẽ ra sân bay đón em.”
Nói xong anh lại bổ sung: “Tối hôm qua khách sạn anh ở cũng không tệ, bữa sáng thịnh soạn, lúc đó có thể ở lại một đêm rồi hẵng về Nga Thành.”
Chu Dĩnh đỏ mặt: “Ừm~”
Tối qua vất vả cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy bận rộn đến tận bây giờ.
Lúc ăn cơm Tiêu Dương ngáp ngắn ngáp dài.
Chu Dĩnh cầm khăn giấy đưa cho Tiêu Dương: “Tối qua anh không ngủ ngon sao?”
Tiêu Dương lau miệng: “Đừng nhắc nữa, hôm qua uống say bí tỉ, sáng sớm đã tỉnh. Vốn dĩ tối nay Từ Chinh qua đây muốn mời cậu ấy ăn cơm, nhưng thật sự quá buồn ngủ, nên đổi sang ngày mai.”
“Dù sao thì sau lễ khai máy ngày mai, cũng phải mời các phóng viên giải trí ăn cơm.”
Chu Dĩnh lo lắng nói: “Vậy hay là ngày mai bọn em tự đi sân bay nhé, anh đừng đưa bọn em nữa.”
Tiêu Dương dứt khoát từ chối: “Sao thế được, hai đứa con gái các em tự bắt taxi, anh không yên tâm. Dù sao đi đi về về cũng chỉ hơn một tiếng thôi, không sao đâu.”
Lòng Chu Dĩnh ấm áp hẳn lên, Tiêu Dương làm rất tốt điều này, ở bên anh cô luôn cảm thấy rất an toàn.
Tiêu Dương đẩy bát cơm phía trước: “Ăn xong thì về thôi, mai em còn phải thi, anh về ký túc xá ngủ một giấc.”
Chu Dĩnh lấy ví ra, móc tiền mặt, thanh toán với bà chủ.
Bà chủ thấy Tiêu Dương đứng sau Chu Dĩnh vẻ mặt đương nhiên, trong lòng khinh bỉ cái tên tiểu bạch kiểm này.
Nếu bà ta biết ngoài đêm miễn phí do thẻ tín dụng tặng ra, những lúc khác ngay cả tiền phòng cũng là Chu Dĩnh trả, không biết sẽ nghĩ gì nữa.
Chu Dĩnh nắm tay Tiêu Dương, hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía ký túc xá.
“Ngày mai các anh bắt đầu quay sao?”
Tiêu Dương lắc đầu: “Ngày mai là lễ khai máy, chính thức quay chắc là ngày kia.”
Chu Dĩnh trầm ngâm, khẽ hỏi: “Mộng Nghiên học tỷ có tham gia diễn xuất không?”
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng: “Người ta mơ ước sân khấu quốc tế, muốn chinh phục Hollywood, đây là bước khởi đầu của cô ấy, sao có thể không diễn được chứ?”
Chu Dĩnh nhẹ nhàng vỗ vào Tiêu Dương: “Anh đâu thể nói người ta như vậy được. Phải tôn trọng ước mơ của người ta chứ!”
Tiêu Dương khinh bỉ nói: “Ước mơ cái quái gì! Anh thấy cô ta chỉ là thích cái cảm giác được chú ý dưới ánh đèn sân khấu thôi.”
Chu Dĩnh e ngại nhan sắc của Tần Mộng Nghiên, tinh ý nhận ra Tiêu Dương có oán khí với Tần Mộng Nghiên, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm:
“Hợp đồng quản lý của cô ấy đã ký chưa?”
Tiêu Dương thành thật trả lời: “Ký rồi.”
Chu Dĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Dương: “Vì cô ấy là người của công ty các anh, theo đuổi của cô ấy cũng phù hợp với lợi ích của công ty các anh.”
Tiêu Dương thở dài, nửa thật nửa giả nói: “Anh biết, anh vốn định thay cô ấy, dù sao cô ấy cũng là người mới, không có chút tiếng tăm nào.”
“Hôm qua anh chỉ nhắc qua một câu, không ngờ trên dưới công ty Kim Tinh đều bị cô ấy thu phục hết rồi.”