Trùng Sinh, Chỉ Làm Một Tra Nam Đại Mỹ Nhân Tại Trường Học Thật Không Đủ A - Chương 391
Cập nhật lúc: 07/09/2025 05:41
Tiêu Dương trực tiếp đồng ý: “Chú Từ, hóa ra là chuyện này ạ! Không thành vấn đề, chú cứ bảo bố cháu dặn dò là xong thôi, sao phải đặc biệt nói với cháu.”
Từ Sơn Hà cười rót đầy trà vào tách của Tiêu Dương: “Chú còn chưa kịp nói với bố cháu thì ông ấy đã say mất rồi!”
Tiêu Dương nâng tách trà uống cạn: “Được rồi ạ, chú Từ, sau Tết cháu sẽ bảo người của công ty Mộc Tinh qua liên hệ với chú, xem phương án quảng cáo nào phù hợp. Chú Từ yên tâm, giá cả tuyệt đối là giá sàn!”
Từ Sơn Hà lấy ra một phong bao lì xì: “Cái này cháu cầm lấy, biết cháu bây giờ làm ăn lớn, cháu đừng chê ít.”
Tiêu Dương cũng không khách sáo, nhét phong bao lì xì vào túi: “Không chê ít đâu ạ, cứ coi như tiền quảng cáo. Chú Từ, chi nhánh mở ở Bằng Thành làm ăn có tốt hay không, cháu không dám cam đoan. Nhưng để toàn bộ người dân Bằng Thành đều biết nhà hàng Từ Ký mở chi nhánh ở Bằng Thành, cháu có thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm.”
--- Chương 237: Anh ta chỉ đùa giỡn cô thôi ---
Tiêu Dương và Từ Sơn Hà nói chuyện xong, đẩy cửa bước vào phòng riêng, Lưu Khải nồng nặc mùi rượu, một tay choàng qua cổ Tiêu Dương:
“Tiêu Dương! Vẫn là cậu anh em tốt của tôi! Tiền rượu bao nhiêu cũng được! Sinh nhật tôi sao có thể để cậu móc tiền!”
Tiêu Dương liếc nhìn Từ Dương, cậu ta nhún vai, ý nói là mình bất đắc dĩ mới nói ra.
Lưu Khải giọng điệu kích động lại pha chút cảm động: “Khoảng thời gian này tôi nhìn thấu nhiều chuyện, nhìn rõ nhiều người....”
Lưu Khải nói xong còn liếc nhìn Chung Mạn Ngọc: “Tiêu Dương! Dù trước đây chúng ta có chút không vui, nhưng tôi nhận ra cậu tuyệt đối là anh em tốt, rất nghĩa khí!”
Tiêu Dương dở khóc dở cười, gỡ tay Lưu Khải ra khỏi cổ.
Thằng nhóc này còn không cao bằng mình, cứ như con lười bám lên người, bị nó choàng vai khó chịu c.h.ế.t đi được.
Thành Phú và Thành Quý hai anh em họ cũng cầm ly rượu đi tới, thở phả hơi rượu vào Tiêu Dương: “Tiêu Dương, chuyện trước đây là lỗi của bọn tôi! Cậu rộng lượng tha thứ....”
Tiêu Dương ngắt lời hai người: “Này này này, nói mấy lời này thì chán lắm, không đánh không quen biết.”
Lưu Khải trực tiếp cầm một ly rượu trên bàn nhét vào tay Tiêu Dương: “Tiêu Dương! Chúng ta cười một tiếng xóa bỏ ân oán!”
Thằng nhóc này không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, nói ra nghe lố bịch.
Tiêu Dương nhận lấy ly rượu Lưu Khải nhét vào, nhìn kỹ.
Ơ!
Mép ly còn dính nước bọt, mẹ kiếp là ly của ai vậy, mình không muốn dùng lung tung đâu.
Cố Thanh Ảnh từ chỗ ngồi của Tiêu Dương cầm ly rượu riêng của anh, rót một ly rượu trắng, đặt vào tay Tiêu Dương, Tiêu Dương thấy cô gái này cũng khá tinh ý.
Tiêu Dương nâng ly đối với Lưu Khải, Thành Phú và Thành Quý ba người: “Thôi được rồi, chuyện cũ không cần nhắc lại, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, Lưu Khải, sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Bốn người cùng cụng ly.
Sau đó, Tiêu Dương thấy tình hình có vẻ không đúng, không chỉ bạn học lớp ba, mà cả Đổng Hạo, đều lần lượt đến cụng ly với mình.
Tiêu Dương lúc đầu kiên nhẫn uống vài ly, sau đó thấy không ổn, mẹ kiếp đang chơi trò đánh luân phiên với mình à?
“Thôi thôi thôi, từ từ đã, hút điếu thuốc đã, cho tôi một điếu thuốc, hút xong rồi uống tiếp!”
Cố Thanh Ảnh thấy Tiêu Dương nồng nặc mùi rượu quay về chỗ ngồi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nói rõ nguyên nhân với Tiêu Dương:
“Là cô gái đó nói anh ra ngoài trốn rượu, bảo mọi người uống thêm vài ly với anh.”
Cố Thanh Ảnh bĩu môi về phía Chung Mạn Ngọc.....
Lại là Chung Mạn Ngọc!
Tiêu Dương lúc này mới hiểu ra, con nhỏ này có bị bệnh không vậy, sao cứ thích gây chuyện nhằm vào mình.
Hà Tiểu Ba dường như lại gây gổ với Đổng Hạo, lôi Đổng Hạo ra tiếp tục “tấn công”, chuốc cho Đổng Hạo líu lưỡi.
Đổng Hạo ợ hơi rượu: “Tiểu Ba, tôi thật sự quên nhắn tin cho cậu mà, thật sự không cố ý đâu, đều là bạn học cũ, tôi còn là lớp trưởng của cậu, nhân phẩm của tôi cậu còn không tin sao?”
Hà Tiểu Ba cười hì hì: “Ban trưởng đại nhân, nói về chuyện khác thì tôi có thể không nói gì. Nhưng nói về nhân phẩm.... chậc chậc chậc.... thật sự khó nói....”
Đổng Hạo mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay do say rượu: “Tiểu Ba! Cứ nói chuyện quỹ lớp đi, tôi chẳng phải đã trả hết rồi sao! Đúng đúng đúng! Ngay tại đây! Ở nhà hàng của Từ Dương đây, mấy bàn đó đều là tôi trả tiền!”
Hà Tiểu Ba cười xảo quyệt: “Thế à? Từ Dương! Ban trưởng đại nhân của chúng ta nói cậu ấy đã trả mấy nghìn tệ tiền quỹ lớp vào kỳ nghỉ hè, chú Từ hình như hôm đó đã miễn phí cho chúng ta mà....”
“Từ Dương, cậu mau hỏi xem hôm đó là nhân viên phục vụ nào trực, làm rõ xem số tiền này rốt cuộc là do thằng khốn nào nuốt chửng!”
Từ Dương dường như có chuyện, khóe miệng luôn nở nụ cười vừa cầm điện thoại nhắn tin. Nghe Hà Tiểu Ba gọi mình, Từ Dương thở dài:
“Thôi đi, mọi người đều không tính toán chút tiền đó, cậu đừng cứ mãi nhìn chằm chằm vào Đổng Hạo, bỏ qua đi.”