Trùng Sinh, Chỉ Làm Một Tra Nam Đại Mỹ Nhân Tại Trường Học Thật Không Đủ A - Chương 970
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:40
Theo lệnh của chỉ huy trưởng, các đội viên đặc nhiệm như báo đen trong đêm tối, đồng loạt hành động từ cửa sổ ban công, cửa chính, cửa ra vào sảnh tiệc, lối thoát hiểm và ống thông gió.
Các đội viên đặc nhiệm đột nhập từ hướng ban công, nhờ trang bị leo trèo chuyên nghiệp, họ nhanh chóng vượt qua phòng tuyến cửa sổ như những con tắc kè hoa linh hoạt;
Tổ tấn công phụ trách cửa chính thì cầm khiên chống bạo động, tạo thành đội hình thép vững chắc, đồng thanh hô vang rồi phá tung cánh cửa bị khóa chặt;
Trong khi đó, các đội viên bí mật xâm nhập từ lối thoát hiểm, dựa vào sự quen thuộc với cấu trúc tòa nhà, lặng lẽ mò vào phía sau sảnh tiệc; các đội viên ẩn mình trong ống thông gió, bò sát trong không gian chật hẹp, tìm đúng thời cơ đột nhập.
Trong chốc lát, bên trong và bên ngoài khách sạn tràn ngập tiếng bước chân dồn dập và tiếng trang bị va chạm.
Máy bộ đàm liên tục truyền đến báo cáo của các nhóm:
“Nhóm A đã vào vị trí!”
“Nhóm B đã đột phá!”
“Nhóm C gặp kháng cự!”
Bọn khủng bố bị cuộc tấn công bất ngờ này đánh cho trở tay không kịp, khí thế ngông cuồng ban đầu lập tức tan biến. Đối mặt với lực lượng đặc nhiệm được huấn luyện bài bản, trang bị tinh nhuệ, chúng như những chú gà con chờ bị làm thịt, hoàn toàn không có sức chống trả.
Các đội viên đặc nhiệm, nhờ kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g điêu luyện và sự phối hợp ăn ý, giao tiếp bằng tín hiệu chiến thuật, che chắn và tiến công thay phiên nhau.
“Bùm! Bùm!”
“Đùng đùng đùng!!!”
Tiếng s.ú.n.g của các loại vũ khí tiêu chuẩn đột nhiên vang lên, như tiếng sấm nổ vang dội khắp mọi ngóc ngách của sảnh tiệc.
Nòng s.ú.n.g của các đội viên đặc nhiệm phun lửa, những viên đạn găm trúng chính xác vào các vị trí hiểm yếu của bọn khủng bố.
Một số tên khủng bố bị sức mạnh của cú va chạm hất văng xuống đất, s.ú.n.g trong tay bay ra xa; một số khác loạng choạng lùi lại, va đổ bàn ghế, cuối cùng ngã gục trong vũng máu. Trong sảnh tiệc, đèn chùm pha lê đã vỡ nát, khắp nơi bừa bộn, bàn ghế đổ xiêu vẹo, m.á.u hòa lẫn rượu vang, loang ra trên thảm thành những hình thù kỳ dị.
Trận chiến diễn ra nhanh gọn, chỉ trong vài phút, bọn khủng bố ban đầu còn hung hăng đã lần lượt ngã xuống, tình hình hiện trường được kiểm soát hiệu quả.
Tiêu Dương không quá quan tâm đến toàn bộ diễn biến trận chiến.
Tần Vĩnh Quân, sau khi trúng đạn, nằm trong góc ban công, mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt và gấp gáp, mỗi lần thở đều kèm theo tiếng rít khó nhọc từ cổ họng. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương, thấm ướt tấm thảm dưới người ông, ánh lên màu đỏ sẫm dưới ánh trăng.
“Mộng Nghiên, xin lỗi con.”
Giọng Tần Vĩnh Quân yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ, trong mắt thoáng hiện nỗi day dứt sâu sắc: “Tình hình rất phức tạp. Con còn đang đi học, cha không muốn làm liên lụy đến con. Nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, cha không ngờ cuối cùng vẫn kéo con vào vũng lầy này.”
Ngón tay ông khẽ run rẩy, muốn nâng lên nhưng rồi lại vô lực buông thõng.
Nước mắt trong mắt Tần Mộng Nghiên không thể kìm nén được nữa, như nước lũ vỡ đê ào ạt chảy ra. Cô nắm chặt đôi tay dính đầy m.á.u của Tần Vĩnh Quân, móng tay gần như cắm vào da thịt ông, mím môi lắc đầu quầy quậy, nhưng không nói được lời nào.
“Mộng Nghiên, người sai là cha, người có lỗi với mẹ con, với con là cha…”
Tần Vĩnh Quân vừa nói, đột nhiên ho dữ dội, cơ thể co giật kịch liệt, m.á.u từ vết đạn ở bụng lại tuôn ra ồ ạt, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của ông.
Tần Mộng Nghiên lập tức cắt ngang lời Tần Vĩnh Quân, trong lúc hoảng loạn không biết có hiệu quả không, cô vô thức muốn đưa tay giúp Tần Vĩnh Quân bịt vết thương: “Cha đừng nói nữa, đừng nói nữa, bác sĩ sẽ đến ngay thôi, cha sẽ không sao đâu.”
“Mộng Nghiên! Hứa với cha. Em trai con còn nhỏ, chuyện này không liên quan đến thằng bé, nó vô tội, con hãy đi Úc, chăm sóc nó…”
Tần Vĩnh Quân cố gượng chút sức lực cuối cùng, dán mắt nhìn chằm chằm Tần Mộng Nghiên, trong ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
Tiêu Dương nghe không nổi nữa, dù không có thiện cảm với Tần Vĩnh Quân, lúc này anh cũng không nhịn được mở miệng an ủi: “Yên tâm đi, ông sẽ không sao đâu, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất. Hơn nữa, thằng bé chẳng phải còn có mẹ sao.” Nhưng lời anh nói dường như không có tác dụng gì đối với Tần Vĩnh Quân.
Tần Vĩnh Quân chỉ cố chấp nhìn Tần Mộng Nghiên, giọng ngày càng yếu ớt: “Dì ấy không có khả năng nuôi con trai của cha…”
Tiêu Dương nghe xong mà nhức cả đầu, trong lòng thầm than vãn: Bà ta không có khả năng nuôi con, vậy con gái ông còn trẻ thế này sao phải vừa làm chị vừa làm mẹ chứ?
Nhưng nhìn sinh mệnh sắp tắt của Tần Vĩnh Quân, anh vẫn nuốt sự bất mãn vào bụng.
Không biết có phải muốn an ủi Tần Vĩnh Quân hay không, Tần Mộng Nghiên cắn răng, cố nén đau thương, kiên định nói: “Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé!” Câu nói này của cô dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.