Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 158: Áo Lót Lông ---

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:34

Sau khi Tiêu Vũ ra ngoài thì gọi Tiền Xuyên trông chừng, nàng tìm một chốn vắng người, thoáng chốc đã lấy ra vài chiếc quần lót lông dày và áo lót lông. Thứ này mặc bên trong y phục có thể chống gió, giữ ấm.

Chỉ trong chớp mắt, Tiền Xuyên đã thấy Tiêu Vũ mang theo một túi lớn trở về, nhưng hắn cũng không hề sinh nghi, chỉ nghĩ rằng Tiêu Vũ đã cho người mang tới.

Tiền Xuyên giúp Tiêu Vũ mang đồ vật, hai người một trước một sau trở về. Vạn Hổ lại lần nữa liếc mắt nhìn sang.

Tiền Xuyên ngẩng đầu đáp lời: “Cái này là người nhà của Tống công tử phái người đưa tới.”

Lúc trước phủ Tống Kim Ngọc từng không ít lần cho người mang đồ đến đây, điều này cũng không có gì kỳ lạ. Hơn nữa Tống Kim Ngọc tiền bạc rủng rỉnh, thường xuyên mua sắm đồ vật, Trần Thuận Niên vẫn luôn dung túng. Tuy rằng Vạn Hổ thấy ngứa mắt nhưng cũng không có quyền quản chuyện này.

Tiêu Vũ đem đồ vật về lều bạt của mình, bắt đầu phân phát. Đồ Tiêu Vũ mang theo không ít, có thể nói tất cả nữ quyến đều có phần.

Nhất là Lý Uyển, hiện tại trong bụng nàng còn có một đứa bé, có vật giữ ấm, đặc biệt là áo lót lông này, quả là quá đỗi cần thiết.

“Đây là cái gì?” Tô Lệ Nương ngỡ ngàng hỏi.

Tiêu Vũ giải thích: “Cái này làm bằng lông ngỗng, mặc bên trong rất ấm áp.”

Tô Lệ Nương nói: “Lúc trước trong cung cũng có y phục làm từ lông ngỗng, nhưng cũng không tinh xảo bằng cái này.”

Dung Phi khẽ gật đầu: “Nhìn đường may này, kín kẽ tinh xảo, lại ngay ngắn đến vậy, ngay cả tú nương trong cung cũng khó lòng may được tinh xảo đến thế. Kỳ nhân dị sĩ trong dân gian quả thực rất nhiều.”

Tiêu Vũ không nhịn được muốn cười.

Kỳ nhân dị sĩ nào đâu, thứ này dùng máy may mà thành, lại là sản phẩm của quy trình sản xuất hàng loạt. Có điều trí tuệ phía sau cách mạng công nghiệp cũng không phải thứ mà người của triều đại này có thể hiểu được.

Cứ để bọn họ tự do phỏng đoán, chỉ cần không chất vấn nàng về lai lịch của những thứ này là được.

Tiêu Vũ mang đồ chia cho nữ quyến. Không phải nàng thiên vị bên này, bỏ quên bên kia, đối xử bạc bẽo với những nam nhân đi theo nàng, chỉ là nhân số quá đông, mà đồ vật nàng mang theo lại có hạn.

Cửa hàng bán quần áo nam trong trung tâm thương mại còn có hạn, còn lâu mới nhiều bằng cửa hàng bán quần áo nữ.

Ai bảo nữ nhân ưa thích dạo phố mua sắm, còn nam nhân thì chỉ muốn ngồi chờ đợi ở cửa hàng? Đến lúc đó chỉ có thể nhấn mạnh lẽ đạo chăm sóc kẻ già yếu. Giống như Quỷ Mặt Đen, Tiêu Vũ cảm thấy chỉ cần dựa vào sức chịu lạnh mạnh mẽ là đủ.

Mọi người mặc quần lót lông và áo lót lông Tiêu Vũ lấy ra, lại mặc áo ngoài vào, liền cảm thấy khí lạnh tan biến, toàn thân ấm áp.

“Công chúa! Quả nhiên chẳng còn cảm giác lạnh nữa! Hơn nữa lại vô cùng nhẹ nhàng, chẳng hề cản trở việc ta làm.” Thước Nhi ngạc nhiên nói.

Tô Lệ Nương cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng: “Lúc trước khi ta làm sủng phi cũng chưa từng được mặc vật phẩm tốt đẹp đến thế. Nào ngờ, đi theo Công chúa lại được hưởng phúc lộc như vậy.”

Lý Uyển cảm kích nhìn Tiêu Vũ mà nói: “Công chúa đã vất vả nhiều rồi.”

Tiêu Vũ nói: “Không vất vả.”

Chuyện này có gì vất vả chứ? Chỉ là đến trung tâm thương mại mang về vài món đồ mà thôi.

Chỉ là đáng tiếc, đồ bên trong trung tâm thương mại này không phải là lấy mãi chẳng cạn, dùng mãi chẳng hết, nếu không thì... Tiêu Vũ nghĩ tới đây thì ngay lập tức dẹp bỏ suy nghĩ đó.

Con người ta ấy mà, vẫn không thể tham lam, sự tham lam ắt dẫn đến thất bại, lẽ đạo này nàng đã lĩnh ngộ từ thuở ban sơ khi xuyên qua thế giới này.

Sau khi mọi người khởi hành chẳng bao lâu, Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đã đuổi theo, bắt đầu âm thầm bám theo.

Ban đầu bọn họ còn âm thầm đi theo, nhưng sau đó Tiêu Vũ cảm thấy cứ mãi lẩn tránh cũng chẳng phải thượng sách, chi bằng quang minh chính đại, càng trốn tránh thì càng dễ khiến người ta chú ý.

Vì vậy Vạn Hổ phát hiện có một đội binh sĩ luôn cứ lững lờ theo sau, chẳng gần cũng chẳng xa.

Vạn Hổ rất lo lắng tìm đến Tiền Xuyên: “Đại nhân, những người kia đi theo chúng ta làm gì vậy?”

Tiền Xuyên làm ra vẻ chẳng có gì đáng ngại: “Ta đã cho người đi nghe ngóng, nói là nhóm người này muốn tới Ninh Nam trấn thủ biên cương, cảm thấy tiện đường nên muốn đi cùng.”

“Tuyệt đối không được trêu chọc những quân gia này, bọn họ chẳng phải hạng người chúng ta có thể tùy tiện trêu chọc.” Tiền Xuyên uy h.i.ế.p nói.

Vạn Hổ tuy mang lòng hiếu kỳ mãnh liệt, song cũng chẳng muốn tự rước phiền phức vào thân, sau khi biết được thân phận và mục đích của nhóm người đó, hắn liền không còn tò mò nữa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.