Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 240: Thì Ra Là Sơn Phỉ ---

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:40

Tiêu Vũ nghe vậy thì hiểu ngay: "Thì ra là sơn phỉ!"

"Vị huynh đệ này nói đi, các ngươi thuộc ngọn núi nào?" Kẻ lùn lại cất lời hỏi.

Tiểu Lâm Tử vô ý thốt ra: "Hắc Phong trại."

"Hắc Phong trại? Sao trước giờ bọn ta chưa từng nghe nói tới sơn trại này? Nhưng mà... các huynh đệ đúng là đen thật, rất giống Hắc Phong trại."

Mà nói đến, Quỷ Mặt Đen và Hắc Phong đều có màu da ngăm đen như nhau, nên khi xưng là Hắc Phong trại, người ta cũng chẳng lấy làm lạ. Hắc Phong lập tức cảm thấy như bị xúc phạm.

"Nếu chỉ đi qua đường thôi thì bọn ta cũng không ngại nói thật cho các ngươi biết, bọn ta đào xới ở đây, chỉ còn đợi đến khi đào xuyên qua thì bọn ta có thể thoải mái ra vào Dự quận này dễ như trở bàn tay!" Kẻ lùn tiếp tục nói.

"Nhưng thật không ngờ sườn núi Loạn Thạch này có quỷ thật, hóa ra lời đồn sườn núi Loạn Thạch có quỷ lại là thật." Kẻ lùn cũng không nhịn được run rẩy một chút.

Bây giờ bọn chúng không thể nào phân định rõ lời đồn có quỷ này là do bọn chúng giả thần giả quỷ làm ra hay là nơi này có quỷ thật. Nhưng mà... không ai muốn làm phu quân cho nữ quỷ tại nơi này cả.

Tiêu Vũ nghe vậy thì hiểu ngay. Nàng nhìn Tiểu Lâm Tử hỏi: "Lúc chúng ta vào thành, bảng treo thưởng dán trên cửa thành ghi rõ những gì?"

Bây giờ Tiểu Lâm Tử đi theo Dung phi, xem như đã biết đọc biết viết, cũng biết được mấy chữ, hơn nữa còn nghe những người khác nói, hắn ta liền đáp: "Hình như là treo giải thưởng, bắt được một tên sơn phỉ thưởng năm mươi lượng bạc."

"Ở đây có bao nhiêu?" Tiêu Vũ tùy ý liếc nhìn.

Hắc Phong lập tức đáp: "Có bảy người!"

"Năm lần bảy ba mươi lăm! Câu hỏi này ta biết, ba trăm năm mươi lượng bạc!" Tiểu Lâm Tử vô cùng phấn khởi. Đây là nhờ Dung phi đã truyền thụ lại, ngôn ngữ súc tích, dễ đọc dễ hiểu, quả thực đã nâng cao trình độ tri thức của mọi người đến tột cùng.

Tiêu Vũ nói: "Hôm nay ta mua cây ăn quả chẳng phải không cần chi tiền sao?"

Chuyện này còn bền vững hơn nhiều so với việc chỉ tiêu dùng tài sản sẵn có.

Mấy kẻ Kim Sơn trại kia đã hiểu ý của Tiêu Vũ, một tên trong số đó cất tiếng: “Chư vị đều cùng một dòng, vốn là đồng đạo, hà tất phải tương tàn lẫn nhau!”

Tiêu Vũ liếc nhìn kẻ này một cái, xem ra còn gặp phải người có chút học thức.

Hắc Phong cười lạnh nói: “Ai là đồng đạo với các ngươi? Nghe cho rõ đây, toàn bộ Hắc Phong doanh bọn ta đã rửa tay gác kiếm, giờ đây ta là người của Hắc Phong doanh!”

Bọn họ đều là những kẻ có thân phận, sau này còn mong phong vương bái tướng nữa! Đương nhiên sẽ chẳng chịu nhập bọn với đám giặc cỏ vô tích sự này.

“Cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta sẽ vào thành đổi thưởng kim. Nhưng mà… chư vị đừng để cho bọn chúng chạy thoát.”

Tiêu Vũ nói tiếp: “Chờ một chút, ta đi lấy vài món đồ.”

Tiêu Vũ đi một lát rồi trở lại, ôm theo một ít xiềng xích. Những xiềng xích này trông rất quen mắt, đều là những thứ đã từng dùng để giam cầm bọn họ trên đường lưu đày!

Mọi người: “…”

Chư vị không biết nên nói gì cho phải. Công chúa quả thực cái gì cũng tích trữ, chẳng khác nào mấy lão thái thái cao tuổi tàng trữ vật dụng. Nhưng mà, chưa kể, những thứ này đều có lúc dùng tới.

Tiêu Vũ đâu biết lúc này thuộc hạ của mình đang nghĩ gì về nàng. Không gian trữ vật của nàng cũng đủ lớn, bất kể có tác dụng hay không, dù là đồ rách nát nàng cũng sẽ giữ lại, ai biết được lúc nào thì có chỗ dùng đến chứ?

Rầm một tiếng, xiềng xích bị ném xuống đất.

“Trói bọn chúng lại!” Tiêu Vũ ra lệnh.

“Các ngươi làm trò gì vậy, đừng có làm loạn! Ta nói cho các ngươi biết, bọn ta là người của Kim Sơn trại, đắc tội với bọn ta thì sau này cả gia quyến già trẻ của các ngươi đều sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!” Một tên trong đó lớn tiếng uy hiếp.

Tiêu Vũ liếc nhìn kẻ này, hừ lạnh một tiếng: “Miệng ngươi cứng cỏi như vậy, có cần ta đưa ngươi đi làm phu quân cho nữ quỷ ngay bây giờ không?”

Tên sơn phỉ hóa trang thành nam quỷ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Vũ. Lúc trước Hắc Phong nói đưa bọn họ đi làm quỷ thì không có gì đáng nói.

Thế nhưng cô nương trẻ tuổi trước mặt lại nói đưa bọn họ đi làm phu quân cho nữ quỷ… Sao nàng lại biết được chuyện này?

“Ngươi… ngươi…” Kẻ này nhìn Tiêu Vũ, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Tiêu Vũ cũng chẳng sợ bị vạch trần, cười như không cười nói: “Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Các ngươi đã làm nhiều chuyện trái lương tâm, tất nhiên phải sợ hãi rồi. Bây giờ xem như là thiên đạo luân hồi, báo ứng đã đến thích đáng.”

Chương 241 ---

“Còn về chuyện các ngươi nói cả gia quyến già trẻ đều không được sống yên ổn, ta cảm thấy hẳn là các ngươi nên lo lắng cho gia quyến của mình thì hơn.” Tiêu Vũ híp mắt.

“Kim Sơn trại này hẳn là một sơn trại lớn, mỗi tên giá năm mươi lượng bạc, nếu có một trăm hai trăm tên, vậy cũng kiếm được không ít tiền đâu!” Nàng nói.

Hắc Phong nghe nàng nói thế, ánh mắt sáng rỡ, lập tức phụ họa: “Hay! Kế sách này của chủ thượng quả thực cao minh vô cùng!”

Lúc này, trong mắt đám người Tiêu Vũ, những kẻ Kim Sơn trại đã không còn được xưng là người nữa, dùng từ “heo mập” để hình dung quả là thích hợp nhất!

Mấy tên Kim Sơn trại này vẫn không nhịn được mà ồn ào.

“Thằng cuồng đồ to gan! Các ngươi dám đối xử với bọn ta như vậy, ta nhất định sẽ nguyền rủa cả nhà ngươi không được c.h.ế.t tử tế!”

Tiêu Vũ cười lạnh nói: “Câm miệng cho ta! Ngươi còn lèm bèm làm rộn ta nữa thì có tin bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến sườn núi Loạn Thạch làm phu quân cho nữ quỷ không? Yên tâm, ta sẽ làm người tốt đến cùng, làm thịt các ngươi trước rồi đưa qua, để nữ quỷ kia khỏi phải phí sức.”

Dù sao thì đám người Kim Sơn trại cũng không dám khẳng định rốt cuộc Tiêu Vũ có phải nữ quỷ kia hay không, thấy Tiêu Vũ ăn nói vừa tự nhiên vừa khí phách như vậy thì lại càng thêm chột dạ.

Chẳng lẽ vừa rồi nữ nhân này đã ở bên cạnh nhìn thấu? Cho nên mới biết được tình cảnh thảm hại của bọn họ!

Nhưng trên thực tế… thực tế thì đầu nữ quỷ kia vẫn còn tồn tại!

Hơn nữa, bất kể nữ quỷ có ở đây hay không, nữ nhân đáng sợ này há miệng là muốn làm thịt bọn họ! Nếu như trở về nhất định sẽ mất mạng.

Thật ra thì… mấy tên Kim Sơn trại này lo lắng quá nhiều rồi. Dù miệng lưỡi bọn họ có thối tha đến mấy thì Tiêu Vũ cũng sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.

Chẳng ai có thể nhận được sự ái mộ của tất cả nhân thế, cũng không có thứ gì khiến mọi người đều yêu thích, điều kiện tiên quyết duy nhất là ngoại trừ tiền bạc. Mấy kẻ này bây giờ trong mắt Tiêu Vũ đó chính là những thỏi bạc quý giá. Ai lại ghét bỏ thỏi bạc chứ!

Nhưng ngoại trừ uy h.i.ế.p ngoài miệng, Tiêu Vũ cũng áp dụng một số biện pháp cứng rắn, cho người niêm phong khẩu bọn họ lại. Cứ như vậy, những kẻ này chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì khó chịu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Vũ lập tức mang theo người đi xếp hàng ngoài cửa thành từ sớm, chỉ chờ cửa thành vừa mở đã kéo heo, à không, kéo người đi lĩnh thưởng. Sau khi cửa thành mở ra, mấy thành vệ nhìn sang ngay.

“Các ngươi làm gì vậy?” Kẻ lên tiếng vẫn là tên thành vệ ngày hôm qua.

Tiêu Vũ cũng chẳng cần phải giải thích nhiều lời, lấy luôn bảng cáo thị dán trên tường thành xuống, hỏi: “Quan gia có thể tạo điều kiện thuận lợi cho ta được không?”

Tên thành vệ kia sợ đến ngây người.

Hắn ta vốn tưởng rằng hôm qua mấy người này ra khỏi thành thì sẽ không quay về nữa, không ngờ đến lúc trở về lại còn mang theo những kẻ chẳng ra người chẳng ra quỷ này.

“Ngươi không định nói với ta mấy tên này là sơn phỉ chứ? Có sơn phỉ nào lại trông như vậy sao?”

Hắn ta bắt đầu hoài nghi có phải đám người Tiêu Vũ bắt ép vô tội lương dân trên đường rồi đến đây góp đủ số đổi tiền hay không.

Hắc Phong nói: “Bọn họ không phải sơn phỉ, chẳng lẽ bọn ta lại là sơn phỉ sao?”

“Người ta nói bắt kẻ trộm phải có chứng cứ, chúng ta không chỉ bắt được kẻ gian, mà còn phát hiện những kẻ này gây họa ở sườn núi Loạn Thạch ngoại thành, hơn nữa còn khai thông địa đạo dẫn vào nội thành từ nơi đó.” Hắc Phong hất hàm, vẻ đắc ý hiện rõ.

Bọn hộ vệ thành này quả nhiên vô dụng! Nếu chẳng phải vị Công chúa của chúng ta đã phát giác, e rằng Dự quận thành này đã bị phá tan tành.

Nếu là bản thân hắn, hắn đã mặc cho Dự quận này bị sơn phỉ chiếm lĩnh, dù sao giang sơn hiện giờ cũng chẳng thuộc về Tiêu thị nữa, nhưng lại không thể sánh được với tư tưởng thâm sâu như Công chúa. Công chúa nói, thiên hạ hưng vong, dân chúng là vô tội.

Không thể không thừa nhận, quả nhiên Công chúa vẫn là Công chúa, tầm nhìn ấy thực sự quá thâm sâu!

Đương nhiên… sự thật lại là… Dẫu Tiêu Vũ được coi là người có tầm nhìn xa, nhưng thuở ban đầu nàng cũng chẳng nghĩ được đến tình huống này. Ý niệm đầu tiên của nàng chỉ là muốn báo thù những kẻ đã làm bọn họ kinh sợ.

Nếu lần này không phản kích một đòn thích đáng, về sau, cuộc sống của Hắc Phong, Tiểu Lâm Tử và những người khác sẽ bị bao phủ bởi những ám ảnh trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng lại sợ hãi ma quỷ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.