Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 292: Giả Bệnh Trợ Giúp ---

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:44

Theo lý mà nói thì không cần phải trọng vọng một con tin như vậy, nhưng hiện tại Ngụy Ngọc Lâm rất được lòng Vũ Văn Phong, vì vậy Thẩm Hàn Thu chẳng dám lơ là.

Trong phòng lại vang lên tiếng ho, theo sau là giọng của Thiết Sơn: “Vương gia nhà ta đang bệnh, bất tiện tiếp khách.”

Thẩm Hàn Thu lạnh giọng: “Bọn ta đang truy nã kẻ vượt ngục, phát hiện kẻ đó đã tiến vào nơi này, kính xin Ngụy Vương tạo điều kiện thuận lợi để hạ quan tiếp tục tầm nã.”

Chốc lát sau, cửa phòng Ngụy Ngọc Lâm mở ra từ bên trong.

Thiết Sơn dìu Ngụy Ngọc Lâm đi ra, dưới ánh trăng mờ, gương mặt Ngụy Ngọc Lâm trắng bệch như tờ giấy, nom vô cùng suy nhược.

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm ho vài tiếng, nghe còn yếu ớt hơn hẳn tiếng ho vừa rồi của Thiết Sơn.

Tiêu Vũ đang trốn trong hòn non bộ, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Nàng chỉ đành thầm bội phục, diễn xuất của Ngụy Ngọc Lâm thật sự chẳng kém cạnh người nào.

Có lẽ trước đây hắn phải dùng cách giả vờ ốm mới có thể rời khỏi Thịnh Kinh, nếu không một con tin Vương gia như Ngụy Ngọc Lâm chạy đến Ninh Nam, cho dù Vũ Văn Phong trọng dụng Ngụy Ngọc Lâm, y cũng chẳng cho phép chuyện đó tồn tại.

Ngụy Ngọc Lâm mở miệng nói: “Vậy tiếp tục tìm đi.”

Tiêu Vũ khẽ nheo mắt lại, lòng nàng có chút căng thẳng.

Trong đầu nàng đã bắt đầu toan tính rồi.

Chẳng lẽ nàng phải đánh ngất Quỷ Mặt Đen và ném y vào trong không gian sao? Nếu vậy, dẫu có mười Thẩm Hàn Thu cũng khó lòng phát giác.

Chỉ là cái tên Quỷ Mặt Đen này cũng chẳng phải kẻ dễ lừa gạt.

Chừng nào chưa đến bước đường cùng thì Tiêu Vũ không muốn sử dụng không gian.

Ngụy Ngọc Lâm nheo mắt lại, y khẽ ho khan hai tiếng.

Cùng lúc đó, đột nhiên có hai bóng đen nhảy ra từ căn phòng cách đó không xa.

“Đại nhân! Người kia ở đó!” Lập tức Triệu Kiếm hét lên.

Bên này đang truy lùng, bên kia có kẻ chạy trốn, hiển nhiên sẽ khiến người ta tất yếu liên hệ hai nhóm này với nhau.

Thẩm Hàn Thu liền dẫn đầu truy đuổi.

Chờ Thẩm Hàn Thu và thuộc hạ của hắn ta rời đi.

Ngụy Ngọc Lâm híp mắt lại rồi nhìn về phía hòn non bộ và nói: “Ra ngoài đi.”

Ở bên phía hòn non bộ không một tiếng động vọng lại.

Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Công chúa điện hạ.”

Tiêu Vũ nghe được một câu Công chúa điện hạ này thì chợt giật mình, làm sao Ngụy Ngọc Lâm biết là nàng?

Chuyện đã bại lộ và Ngụy Ngọc Lâm cũng không xem là cừu địch nên Tiêu Vũ đành phải bước ra ngoài.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ và nói: “Vào đi.”

Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm né người sang một bên.

Tiêu Vũ cũng không nhiều lời, nàng biết Thẩm Hàn Thu vốn xảo quyệt, nói không chừng hắn sẽ sớm nhận ra mình trúng kế “điệu hổ ly sơn”, quả nhiên vừa rồi Ngụy Ngọc Lâm đã ra lệnh cho hai người kia dẫn dụ Thẩm Hàn Thu đi xa.

Tiêu Vũ dẫn theo Quỷ Mặt Đen đi vào trong phòng của Ngụy Ngọc Lâm.

Chờ hai người vào đến trong phòng, Thiết Sơn không đi vào mà canh giữ ở bên ngoài.

Ngụy Ngọc Lâm đánh giá Tiêu Vũ, y mở miệng nói: “Khí phách thật đấy.”

Nếu một người bình thường gặp phải những gì Tiêu Vũ trải qua, e rằng khó lòng dám quay lại nơi khởi nguồn ác mộng.

Nhưng Tiêu Vũ lại chẳng giống vậy.

Thế mà Tiêu Vũ lại kiêu ngạo đến mức muốn quay về gây ra động tĩnh lớn lao như vậy.

Ngay cả Ngụy Ngọc Lâm cũng không khỏi thán phục Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm, nàng nói: “Chuyện thường tình, so với Ngụy Vương điện hạ vẫn còn kém xa.”

Khí phách của Ngụy Ngọc Lâm cũng chẳng nhỏ bé.

Bản thân là con tin, hẳn là nên an phận thủ thường ở nơi đây như một con tin, song nhìn những việc Ngụy Ngọc Lâm đã làm, thật chẳng giống hành động của một con tin chút nào.

Dựng xây mạng lưới tình báo, tài lực, thậm chí cả binh khí, chiến mã, khí phách của hắn cũng chẳng thua kém nàng.

Ánh nến khẽ lay động khiến dung mạo Ngụy Ngọc Lâm càng thêm tuấn tú bất phàm.

Tiêu Vũ lại một lần nữa cảm thán, Tiêu Vũ tiền nhiệm quả thực mắt bị mờ nên mới si mê Vũ Văn Thành.

Dẫu Vũ Văn Thành giờ đây không còn để râu dài, dáng người cũng trở nên thon gọn, thanh tú hơn thuở trước, song diện mạo vẫn chẳng hề tuấn mỹ. Trái lại, càng thêm phần khó coi.

Quay sang Ngụy Ngọc Lâm, hắn đứng đó tựa một kỳ nhân phi phàm, tài mạo song toàn.

Ngụy Ngọc Lâm khẽ liếc nhìn Tiêu Vũ, chất vấn: “Chuyện ở thiên lao, có phải do ngươi sắp đặt?”

Tiêu Vũ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là ta đã làm.”

Ngụy Ngọc Lâm chợt bật cười khẽ: “Hèn chi Thẩm Hàn Thu lại đuổi theo ngươi như một kẻ điên cuồng.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.