Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 297: Tiếp Tục Vẽ Bánh Nướng ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:45
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Bệ hạ từng nói với ta, ta có thể ra khỏi thành dạo chơi bất kỳ lúc nào, chỉ cần không rời khỏi khu vực Thịnh Kinh là được.”
“Vũ Văn lão cẩu.” Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Ngụy Ngọc Lâm thấy thiếu nữ dung mạo xinh đẹp trước mắt vẻ mặt nghiêm túc cũng chỉ đành nói theo: “Vũ Văn lão cẩu.”
“Ngụy Ngọc Lâm, lúc trước ta quả thật bị mù rồi, không ngờ rằng ngươi lại tích góp nhiều thế lực như vậy ngay dưới mắt bọn ta.” Tiêu Vũ không nhịn được nói.
Tiêu Vũ tiền nhiệm còn cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm chỉ là một con tin không quyền không thế, ai cũng có thể giẫm một cước, từ trước tới nay chưa từng coi trọng Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Vũ Văn Thành mà ngươi từng để mắt đến chẳng phải còn thâm sâu khó lường hơn sao?”
Bởi lẽ có câu ‘chuyện không nên nhắc thì chớ nên khơi’, Ngụy Ngọc Lâm trầm ngâm một lát rồi cất lời: “Có điều, ngươi và Vũ Văn Thành cũng đã ở chung được một khoảng thời gian rồi, ngươi không phát hiện bí mật của Vũ Văn Thành sao?”
Tiêu Vũ nghe lời hắn hỏi thì hơi lấy làm lạ: “Bí mật gì?”
Cái tên Vũ Văn Thành kia còn có thể giấu giếm điều gì?
Ngụy Ngọc Lâm cười như không cười, đáp: “Cũng phải, điều đó ngươi chẳng nên biết thì hơn.”
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm cứ nhắc tới Vũ Văn Thành thì không nhịn được bảo: “Chúng ta có thể đừng nhắc đến cái tên Vũ Văn Thành đó nữa không? Thật xúi quẩy!”
Xe ngựa nhanh chóng tới cửa thành.
Ngụy Ngọc Lâm đưa lệnh bài thông hành ra, thủ vệ nhanh chóng mở cửa cho hắn. Ngay khi Ngụy Ngọc Lâm chuẩn bị mang theo đám người Tiêu Vũ rời khỏi...
“Thẩm Thống lĩnh, ngài tới rồi.”
Nghe đến danh Thẩm Thống lĩnh, Tiêu Vũ liền cảm thấy bất an. Thẩm Hàn Thu thật đúng là ám ảnh không tan. Hắn ta không đi nương tựa Vũ Văn Thành, lại chạy đến gây họa cho ta làm gì?
“Ngụy Vương điện hạ muốn đi đâu vậy?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm vén rèm xe ngựa lên, mở miệng nói: “Ra khỏi thành dạo chơi.”
“Bệ hạ hạ lệnh cho ta truy bắt Trộm Nồi Tặc, phàm là kẻ nào ra khỏi thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt. Kính xin Ngụy Vương điện hạ rộng lòng tạo điều kiện.”
Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Ngoài mấy tên tùy tùng, ta chẳng còn ai khác. Mau chóng kiểm tra đi, xong xuôi thì thả người.”
Tiêu Vũ có chút căng thẳng. Dẫu nàng đã cải trang kỹ lưỡng, nhưng Thẩm Hàn Thu lại cực kỳ giảo hoạt. Ai biết được hắn có thể phát hiện ra sơ hở nào không?
Thẩm Hàn Thu chưa từng diện kiến đám thủ hạ của Tiêu Vũ, đương nhiên chẳng thể nhận ra. Có điều... cuối cùng Thẩm Hàn Thu vẫn đưa mắt nhìn Tiêu Vũ.
“Vị này là...” Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ, lại cứ thấy vị nữ nhân trang điểm đậm này mang đến cho ta một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Tiêu Vũ có chút hồi hộp.
Vào lúc này, Ngụy Ngọc Lâm khẽ vươn tay, kéo Tiêu Vũ vào lòng, cất tiếng nói: “Thẩm Thống lĩnh, nếu ngài có ý với giai nhân nào, tùy ý chọn lựa, song người này thì không thể. Nàng là người của ta.”
Thẩm Hàn Thu híp mắt nói: “Ngụy đại nhân chẳng thấy dung mạo của vị này có vài phần tương tự Công chúa sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe lời hắn ta nói vậy thì bảo: “Vẫn xin Thẩm đại nhân ăn nói cẩn trọng. Ngài đang nói đến vị Công chúa tiền triều ư? Đúng vậy, quả thật là có vài nét tương đồng!”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm bảo: “Nếu Thẩm đại nhân có lòng, có thể đến Thái tử phủ xem thử. Trong phủ cũng có vài nữ tử có dung mạo giống hệt Công chúa tiền triều đó.”
Những nữ nhân ấy là do Vũ Văn Thành đưa vào phủ khi y chưa bị tịnh thân. Không chiếm đoạt được Tiêu Vũ, y bèn tìm vài thế thân. Song đáng tiếc thay, giờ đây đừng nói là thế thân, ngay cả Văn Thanh Lan, Vũ Văn Thành cũng chẳng thèm động tới nữa.
Thẩm Hàn Thu nghe Ngụy Ngọc Lâm nói lời ấy, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên như không, ánh mắt liền lộ vẻ chán ghét: “Cho qua đi.”
Vừa ra khỏi thành, Tiêu Vũ liền lập tức đẩy Ngụy Ngọc Lâm ra. Sắc mặt nàng lúc này khó coi vô cùng.
Là một nữ nhi chốn giang hồ, đương nhiên nàng chẳng bận tâm dẫu có giao du tùy duyên với Ngụy Ngọc Lâm, nhưng vừa nghĩ tới Vũ Văn Thành lại tìm hai kẻ dung mạo tương tự nàng về phủ, lòng nàng đã dấy lên mối khó chịu.
Thấy Tiêu Vũ nhụt chí, Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Sao vậy? Chẳng vui vẻ gì sao?”
Tiêu Vũ đáp: “Không hề.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Cứ yên lòng đi, ta sẽ không tìm thế thân thật đâu.”
Sắc mặt Tiêu Vũ sa sầm: “Chuyện này có can hệ gì đến ngươi? Kẻ tìm thế thân không phải là Vũ Văn Thành sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn ngắm Tiêu Vũ rồi hỏi: “Không phải là ngươi vẫn còn... vương vấn Vũ Văn Thành đấy chứ?”
Tiêu Vũ nghe hắn hỏi vậy thì thấy lời ấy vô cùng bất hợp lý: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi giúp ta, theo lẽ thường ta nên cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể vì giúp ta mà vấy bẩn nhãn quan của ta được.”