Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 331: Ngọn Đèn Soi Rọi Kiếp Nhân Sinh Mịt Mờ ---

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:48

Lão ta chỉ cảm thấy trong tâm can dâng trào một luồng nhiệt huyết hừng hực.

Quyết định về sau, lão ta sẽ dốc hết sức mình phò tá Công chúa!

Đối với Tiêu Vũ thì việc này... đương nhiên hoàn toàn không có tổn thất gì.

Chỉ là trước khi chìm vào giấc mộng, Tiêu Vũ nằm trên giường, nàng không kìm được mà tự vấn lương tâm.

Cứ thế ngẫm nghĩ đôi chút, nàng chợt...

Tiêu Vũ cảm thấy hành động của mình, ít nhiều cũng có phần bất nhân. Dùng vật phẩm của Bùi gia ban thưởng cho Bùi Kiêm, cốt để câu kéo lòng trung thành của lão, dường như mọi lợi lộc đều rơi cả vào tay nàng.

Nhưng lương tâm ấy chỉ tồn tại trong lòng Tiêu Vũ vỏn vẹn trong chốc lát. Rất nhanh, nó đã theo gió mà bay đi.

Tiêu Vũ an giấc nồng cả một đêm dài, sáng sớm hôm sau, nàng cứ như thể đã quên bẵng mất chuyện này.

Nắm rõ mọi việc trong căn cứ ốc đảo, ngày hôm sau, nàng triệu tập tất cả Thượng thư, Ti nông, Thống lĩnh, Giáo đầu cùng các vị quản sự dưới trướng mình đến.

“Trong khoảng thời gian ta vắng mặt, chư vị đều làm rất tốt, các ngươi đã vất vả nhiều rồi.” Tiêu Vũ khẽ mỉm cười nói.

“Không hề vất vả, không hề vất vả, phụng sự Công chúa là bổn phận, hơn nữa... chúng ta cũng lấy làm vui vẻ.” Tạ Vân Thịnh cười hì hì đáp lời.

Tiêu Vũ gật đầu, đoạn hỏi: “Chư vị có chuyện gì muốn bẩm báo với ta không?”

“Căn cứ ốc đảo không có chuyện gì bất thường.” Tạ Vân Thịnh đáp.

Tiêu Vũ chau mày hỏi: “Sao ta không thấy người của Nam An Vương phủ đâu?”

Thật kỳ lạ, người Bùi gia đều đã đến Ninh Nam, vậy mà người của Nam An Vương phủ lại vẫn chưa đến.

Khi nàng ở Nam Dương đã nhìn thấy đám người Tiêu Thần An ở đó rồi mà.

Nói đến điều này, Tạ Vân Thịnh cũng có phần nghi hoặc: “Công chúa đã cho người truyền tin về, chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi việc nghênh đón Nam An Vương từ lâu, nhưng đến bây giờ chẳng hay đám người bọn họ đang ở phương nào.”

Sau khi nghe lời này, Tiêu Vũ khẽ nheo mắt. Nếu không ở Ninh Nam, vậy họ đã đi đâu?

“Lập tức phái người đi điều tra!” Tiêu Vũ hạ lệnh.

“Việc này giao cho người của Ám Ảnh lâu chăng?” Tạ Vân Thịnh hỏi.

Bùi Kiêm nghe đến đây, lòng khẽ sững sờ. Người của Ám Ảnh lâu ư? Lẽ nào Công chúa có mối giao tình với Ám Ảnh lâu?

Đám người bọn lão từ lâu đã nghe đến sự tồn tại của Ám Ảnh lâu.

Năm đó các phủ đệ bị mất trộm, bọn lão cũng từng nghi ngờ Ám Ảnh lâu, thậm chí còn từng phái người đi điều tra mà còn không ra kết quả.

Giờ đây Bùi Kiêm phát hiện ra, Công chúa quả thực càng ngày càng thần bí khó lường.

Tiêu Vũ trầm ngâm: “Giao cho Ám Ảnh lâu, đồng thời người của phe ta cũng phải đi điều tra chuyện này.”

“Huống hồ, chúng ta cũng cần phải thử sức lập nên mạng lưới tình báo của riêng mình, không thể mọi sự đều trông cậy mãi vào Ám Ảnh lâu được.” Tiêu Vũ căn dặn.

“Chư vị đây, có ai nguyện ý lĩnh mệnh đứng ra thành lập mạng lưới tình báo này không?” Tiêu Vũ hỏi.

Hắc Phong nghe thấy lời này, lập tức lên tiếng: “Thuộc hạ nguyện ý!”

“Ta cũng nguyện ý!” Liễu Sơn trầm giọng nói.

Đến Mạnh Thường cũng nói: “Công chúa cứ giao việc này cho thuộc hạ đi.”

Chư vị đây... ai nấy đều đồng lòng san sẻ gánh vác cùng Tiêu Vũ.

Nhưng Tiêu Vũ nhìn xuống dưới, liếc mắt một lượt, tám phần đều là hạng mãng phu.

Lại còn là kiểu mãng phu lòng dạ ngay thẳng.

Ngẫm lại cũng phải, chư vị này đều là những kẻ ta thu nạp trên đường lưu đày, nếu không phải hạng mãng phu thì còn là gì khác?

Còn về người Bùi gia không phải mãng phu, nhưng họ còn có tác dụng khác.

Cũng đúng vào lúc này, Tô Lệ Nương từ ngoài điện bước vào: “Công chúa, việc này cứ giao cho thiếp đi!”

Phải nói, trước kia Bùi Kiêm đối với Tô Lệ Nương vẫn luôn không vừa mắt.

Dung mạo nàng, trong mắt các lão thần, chính là yêu phi họa nước hại dân, nhưng từ khi biết chuyện Lệ Phi thà hủy đi dung mạo cũng không chịu hầu hạ Vũ Văn Phong, Bùi Kiêm cũng đã có vài phần tôn kính đối với Tô Lệ Nương.

Tiêu Vũ khẽ liếc nhìn Tô Lệ Nương, “Ngươi sao?”

Tô Lệ Nương đáp: “Dung Phi nương nương mỗi ngày đều bận rộn dạy dỗ đọc sách viết chữ, thiếp cảm thấy những ngày tháng của mình quá đỗi nhàn rỗi, muốn tìm chút việc để làm.”

Tiêu Vũ không lên tiếng, nhưng Bùi Kiêm lại không nhịn được mà nói: “Nương nương, việc thành lập mạng lưới tình báo này, e rằng phải thường xuyên lui tới chốn phong nguyệt chăng?”

Tô Lệ Nương khẽ cười một tiếng, đáp lời: “Cũng đâu phải bảo thiếp đi bán thân, chẳng qua chỉ là mở vài chiếc thuyền hoa hay thanh lâu mà thôi.”

“Xuất thân của thiếp, chắc hẳn là mọi người đều biết, việc này đối với thiếp không phải là chuyện khó khăn gì.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.

Tiêu Vũ cũng rõ, nếu Tô Lệ Nương thu lại vẻ kiêu căng ương ngạnh cố hữu, thì thực chất nàng là một người khéo léo, linh hoạt vô cùng.

Nếu không, chỉ dựa vào dung mạo thì khó lòng trở thành sủng phi được.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.