Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 341: Đến Hoa Lâu ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:49
Cũng đúng vào lúc này, dưới sự dẫn đường của Tiêu Tiên Nhi, Tiêu Vũ đã tìm ra được nơi giam cầm cả gia đình Nam An Vương phủ.
Đó là một tiểu viện.
Xung quanh viện tử có vài thị vệ.
Tiêu Vũ thoáng nhún mình, nhẹ nhàng đáp lên nóc nhà, cầm lấy cung tên, giương cung b.ắ.n liên hồi, mấy tên ngã lăn ra đất.
Về việc bọn họ có c.h.ế.t hay không, Tiêu Vũ không rõ, vì trên mũi tên của nàng đã tẩm kịch độc mê dược cực mạnh.
Cho dù không c.h.ế.t thì tạm thời cũng chẳng thể nhúc nhích dù chỉ nửa tấc.
Đám người này giúp Tiết Quảng Sơn giam cầm người ở đây, vốn biết rõ Tiết Quảng Sơn chẳng làm được việc tốt lành gì! Có thể nói là tội đáng vạn chết.
Đám người này cũng không phải nha dịch, nhìn dáng vẻ của bọn chúng đều là những kẻ giang hồ do Tiết Tam chiêu mộ.
Tiêu Vũ đập cửa phòng Nam An Vương ở.
Sau khi Nam An Vương ra, vừa nhìn đã thấy Tiêu Vũ và Tiêu Tiên Nhi.
Tiêu Vũ nói: “Hoàng thúc! Ta đến cứu mọi người, hãy theo ta!”
Nam An Vương nhìn thấy Tiêu Vũ, lại nhìn những thị vệ ngã xung quanh, tức khắc đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, lạnh lùng căn dặn: “Đi, ra ngoài!”
Tiêu Vũ dẫn theo mọi người đi về phía cửa sau.
Lúc này, những người Tiêu Vũ vừa triệu tập cũng đã đến.
Tiêu Vũ đã ẩn giấu không ít nhân thủ ở Thương Ngô.
Trong lúc Tiêu Vũ hành động, ngoại trừ Hắc Phong luôn theo sát nàng, còn có một số người tản ra các ngả, âm thầm hộ vệ cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vừa hạ lệnh, mọi người đã bắt đầu phối hợp với nàng phá vòng vây, đường hoàng thoát ra bên ngoài.
Còn về phía Tiết Quảng Sơn? Lúc này ông ta còn chưa thể mở miệng hạ lệnh được!
Ông ta cũng muốn ra lệnh cho người của mình bắt lấy kẻ to gan lớn mật dám tập kích ông ta.
Nhưng ông ta bất lực, chẳng dám hé răng nói chuyện.
Bởi vì hễ mở miệng nói chuyện, phân uế sẽ tràn vào miệng, đừng nói là mở miệng, đến việc hít thở cũng hóa thành cực hình.
Khi đó Tiêu Vũ lấy phân lợn úp lên đầu Tiết Quảng Sơn, mục đích chẳng những là để trút cơn giận dữ, mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là để trì hoãn Tiết Quảng Sơn.
Chờ đến lúc Tiết Quảng Sơn lau sạch phân lợn trên mặt mình, có thể mở miệng nói chuyện được, thì Tiêu Vũ đã dẫn theo người của Nam An Vương phủ chạy thoát thân từ lâu rồi.
Lúc này Tiết Quảng Sơn cũng biết chuyện người Nam An Vương phủ mất tích.
“To gan, dám đối đầu với ta ở trong Thương Ngô! Người đâu! Đuổi theo cho ta!” Tiết Quảng Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
Về phần Tiêu Vũ?
Lúc này, nàng đã dẫn người của Nam An Vương phủ ẩn mình trong hoa lâu tự bao giờ.
Hoa lâu này mới khai trương tại Thương Ngô. Nghe đồn chưởng quầy là một nữ nhân, song không phải mỹ nhân khuynh quốc mà lại mang dung nhan chằng chịt vết sẹo. Nàng ta hiếm khi lộ diện tiếp khách, lại càng thường xuyên “thần long thấy đầu không thấy đuôi”.
Tiêu Vũ đã bố trí người của Nam An Vương phủ ẩn náu tại một hoa lâu mang tên Xuân Tâm Lâu.
“Công chúa, những người này là...” Một nữ tử mang dung mạo đáng sợ, người được phái đi truyền tin từ bên ngoài, lúc này đang thưa chuyện cùng Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đáp lời: “Đây là người của Nam An Vương phủ.”
Tô Lệ Nương khẽ gật đầu, cất lời: “Chư vị theo ta.” Rồi nàng dẫn họ tiến vào một mật thất ẩn sâu dưới lòng đất.
Lúc này, mọi người mới dám thả lỏng người.
Tiêu Thần An kinh ngạc nhìn Tiêu Vũ, cất tiếng: “Đúng là A Vũ thật!”
Tiêu Vũ cười nhạt: “Chẳng lẽ còn có thể là giả ư?”
Trước kia Trần Trắc phi chưa từng diện kiến Tiêu Vũ, lúc này không kìm được mà hỏi: “Vị này là Công chúa điện hạ sao?”
“Mau đến tham kiến Công chúa điện hạ.” Tiêu Thần An vội vàng nhắc nhở.
Tiêu Tiên Nhi vội vàng cung kính hành lễ: “Tham kiến Công chúa điện hạ.”
Trần Trắc phi thấy vậy cũng lập tức làm theo.
Trần Trắc phi có vẻ thấp thỏm lo âu: “E rằng hiện giờ người của Tiết Quảng Sơn đã truy lùng khắp chốn, liệu có tra xét đến nơi này không?”
Tiêu Thần An cau mày nhìn Trần Trắc phi, ý bảo nàng giữ im lặng.
Đoạn, hắn lại nhìn Tiêu Vũ dò hỏi: “A Vũ, chẳng phải mọi người đều đồn rằng muội đã...”
Tiêu Vũ khẽ cười: “Bên ngoài đều lưu truyền tin ta đã chết, ấy là do chính ta chủ động phát tán.”
“Thế thì cũng tốt. Kẻ khác lầm tưởng muội đã chết, sẽ chẳng phái người truy tìm tung tích của muội nữa, muội cũng có thể an hưởng tháng ngày yên bình.” Tiêu Thần An cảm thán.
Hắc Phong nghe đến đây chỉ muốn bật cười.
Ngày tháng yên ổn ư?
Tính cách Công chúa đâu có muốn sống những ngày tháng bình lặng ấy. Bởi lẽ, nếu Công chúa muốn một cuộc sống an ổn, nàng đã chẳng ra ngoài lập nghiệp. Chỉ cần canh giữ Ninh Nam là đã có thể an hưởng cuộc sống sung túc, chẳng lo cơm áo rồi!
“Hoàng thúc, cớ sao mọi người lại ở trong Tiết phủ?” Tiêu Vũ hỏi.
Ánh mắt Tiêu Thần An dừng lại trên người Tiêu Tiên Nhi, thở dài thườn thượt: “Chẳng phải vì Tiên Nhi thì là gì nữa.”