Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 346: Nam Sủng Theo Lời Đồn ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:49
Tiêu Vũ nói: “Những câu hỏi của ngươi chẳng phải đã quá nhiều rồi sao? Cho dù ta có nam sủng thì có can hệ gì đến ngươi đâu?”
Tiêu Vũ phát hiện khi mình đối mặt với Ngụy Ngọc Lâm thì lại vô cớ nảy sinh cảm giác chột dạ. Nàng gán cái cảm giác chột dạ ấy cho nỗi áy náy của Tiêu Vũ đời trước đối với Ngụy Ngọc Lâm nên mới như vậy.
Để thay đổi tình thế bị động này, Tiêu Vũ quyết định chuyển bị động thành chủ động.
Ngụy Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng: “Thì ta cũng cần phải tường tận tình hình của kẻ hợp tác chứ.”
“Chẳng lẽ đến cuối cùng ngân lượng ta dốc ra đều đổ hết vào việc Công chúa nuôi nam sủng sao?” Ngụy Ngọc Lâm khẽ xì một tiếng.
Đợi đến khi sắp đến đích, Sở Duyên cưỡi tuấn mã sánh bước bên xe ngựa của Tiêu Vũ.
“Công chúa.” Sở Duyên khẽ cất tiếng dịu dàng.
Tiêu Vũ vén bức rèm che xe ngựa, nhìn ra bên ngoài: “Sao vậy?”
“Chẳng có gì, ta muốn nói với Công chúa sắp đến rồi.” Sở Duyên nhìn Tiêu Vũ, đôi mắt trong veo dừng lại trên dáng hình Tiêu Vũ, ánh lên nụ cười đầy ý nhị.
Tiêu Vũ nhìn Sở Duyên rồi định dặn dò đôi ba lời.
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ra, hạ bức rèm xe ngựa xuống.
Tiêu Vũ chau mày nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Ngụy Ngọc Lâm đáp lời, ngữ khí bình thản: “Gió cát lớn quá.”
Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đúng thật là yếu ớt làm bộ.”
Nhưng Tiêu Vũ vốn có sức nhẫn nại phi phàm, nếu sức khỏe của Ngụy Ngọc Lâm yếu ớt thì nàng nên nhẫn nhịn thêm một phen, dù sao chư vị nương nương thuở trước cũng thường yếu đuối mỏng manh như thế. Nàng cứ thế mà đối đãi với Ngụy Ngọc Lâm như đối đãi với các nương nương là được!
E rằng Ngụy Ngọc Lâm vĩnh viễn không thể nào thấu tỏ, lúc này Tiêu Vũ nghĩ thế nào.
Đợi đến khi xe dừng bánh.
Ngụy Ngọc Lâm xuống khỏi xe ngựa trước tiên. Kế đó mới là Tiêu Vũ.
Khi Tiêu Vũ bước xuống xe ngựa, Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ra đỡ nàng, Tiêu Vũ chẳng mảy may suy nghĩ, cứ thế mượn lực của Ngụy Ngọc Lâm mà bước xuống.
Đợi khi Tiêu Vũ đi xuống, Tiêu Tiên Nhi cứ khom lưng đứng ngay cửa xe, chăm chú nhìn Ngụy Ngọc Lâm. Nhưng lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã buông đôi tay xuống, vốn chẳng có ý định đưa tay ra giúp đỡ.
Tiêu Tiên Nhi nhìn Sở Duyên: “Chàng có thể đỡ ta một phen chăng?”
Sở Duyên vươn cổ quát lớn: “Hắc Phong, mau đỡ người!”
Hắc Phong ung dung tiến lại, khẽ nhếch môi cười với Tiêu Tiên Nhi: “Quận chúa, ta đỡ ngươi xuống.”
Tiêu Tiên Nhi nhìn hán tử cường tráng Hắc Phong mặt mũi râu quai nón rậm rạp, nàng ta ngây người trầm ngâm giây lát, không chút nhúc nhích.
Hắc Phong tiếp tục cười toe toét: “Sao vậy? Không muốn ta đỡ ư? Yên tâm đi, Lão Hắc ta đây là người tốt bụng.”
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhi khẽ lướt qua đôi rìu sau lưng Hắc Phong, rồi nàng khẽ nói: “Ta có thể tự xuống.”
Chuyện là đôi rìu ấy, ấy là vì Hắc Phong trông thấy Thiết Sơn, bèn tự thân đòi lại binh khí của mình.
Thiết Sơn quả thực chưa từng gặp kẻ nào bủn xỉn đến thế, vật đã biếu tặng lại còn có thể đòi về ư!
Đương nhiên, y cũng chẳng hề muốn tham lận vật gì của Hắc Phong, chẳng qua y thấy lưỡi rìu này chất lượng hảo hạng, quả là sắc bén tiện tay.
Thế nhưng dẫu sao đó vẫn là vật của Hắc Phong, người ta đã đòi lại, Thiết Sơn đành phải trả về.
Còn về phần y có keo kiệt hay không?
Hắc Phong lại chẳng chút hổ thẹn nào!
Hắc Phong ta thấy Công chúa điện hạ còn đòi lại cả năm lượng bạc kia mà, cớ gì ta lại chẳng thể đòi lại rìu của mình? Một chiếc rìu này đâu chỉ đáng giá năm lượng bạc!
Dù sao thì rìu của ta cũng rất sắc bén, đâu phải lưỡi rìu tầm thường.
Thấy Tiêu Tiên Nhi tỏ vẻ như vậy, Hắc Phong khẽ cau mày.
Dẫu kẻ ngốc đến mấy, lúc này Hắc Phong cũng đã nhận ra Tiêu Tiên Nhi không hề ưa y.
Thế nhưng Hắc Phong là kẻ vô cùng độ lượng, lúc này y cười hì hì, hớn hở chạy đến bên kia, cất tiếng: “Công chúa điện hạ, không phải ta không đỡ Tiên Nhi, mà là nàng ấy vốn chẳng cần ta giúp đỡ.”
Tiêu Vũ liếc nhìn Tiêu Tiên Nhi một cái, rồi nói: “Trên đường đến đây Quận chúa còn có thể tự mình cưỡi ngựa, việc xuống ngựa này đương nhiên không hề hấn gì.”
Tiêu Tiên Nhi lặng lẽ giây lát, trong khoảnh khắc, vẻ mặt nàng ta đã nhuốm màu ngượng ngùng.
Thế nhưng nàng đã từng nghĩ:
Lúc Tiêu Vũ xuống ngựa, chẳng phải cũng có người đỡ đó sao?
Đương nhiên, tình huống này có chút khác biệt.
Khi Ngụy Ngọc Lâm chìa tay ra, Tiêu Vũ gần như theo bản năng mà đặt tay lên tay hắn. Dẫu sao, khi Tiêu Vũ tiền nhiệm ra ngoài, việc có người đỡ xuống ngựa là chuyện vô cùng bình thường.
Thói quen ấy đã ngấm sâu vào huyết mạch.
Nếu không có người đỡ, Tiêu Vũ cũng sẽ không chủ động yêu cầu làm ra cảnh tượng phô trương như vậy.
Còn lời Tiêu Vũ nói ban nãy cũng là sự thật, chẳng hề có ý nhằm vào Tiêu Tiên Nhi, còn việc Tiêu Tiên Nhi nghĩ thế nào, ấy là chuyện của riêng nàng ấy rồi.