Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 353: Vì Lẽ Gì Mà Ngụy Ngọc Lâm Vẫn Còn Canh Cánh Chuyện Này? ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:50
Trong miệng là mùi vị của thịt bò và cà chua, khiến Ngụy Ngọc Lâm có hơi kinh ngạc: “Hương vị cũng thật mỹ vị.”
Tiêu Vũ vô cùng tự hào: “Đương nhiên rồi.”
“Ta xem ngươi là bằng hữu, là đối tác quan trọng, nên mới ban cho ngươi vật quý hiếm này đấy,” Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy thì hỏi: “Công chúa thật tâm xem ta là bằng hữu sao?”
Tiêu Vũ gật đầu lia lịa: “Thiên chân vạn xác!”
Dù sao thì miệng phải nói là thật, còn trong lòng có thực hay không... haiz, huynh đệ tốt cũng phải tính toán rạch ròi! Ồ không, đã là tỷ muội tốt thì càng nên rõ ràng. Tóm lại, chỉ cần Ngụy Ngọc Lâm giúp nàng buôn bán lương thực là ổn thỏa.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nếu đã là bằng hữu, thì nên ‘không rõ thì không phát ngôn, đã tường tận thì phải bày tỏ hết thảy’, phải không?”
Nàng cảnh giác nhìn Ngụy Ngọc Lâm. Hắn lại đưa đẩy câu này, rốt cuộc là muốn dò hỏi điều gì? Con người Ngụy Ngọc Lâm tinh anh thâm thúy, tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu không cũng đã chẳng thể dựng nên thế lực hùng mạnh như vậy ở đất Đại Ninh.
Không lẽ Ngụy Ngọc Lâm phát giác cơ mật của căn cứ mình chăng? Hay là nghe ngóng được sự tình về túi Càn Khôn Lưỡng Cực?
Trong lòng Tiêu Vũ đề phòng song vẫn khát khao biết rốt cuộc Ngụy Ngọc Lâm muốn hỏi điều gì. Nếu lúc này nàng ngăn Ngụy Ngọc Lâm dừng lời, ắt sẽ vô cùng hiếu kỳ.
Thế nên Tiêu Vũ nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi muốn hỏi điều gì?”
Ngụy Ngọc Lâm ngẫm nghĩ lời lẽ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, trong ánh mắt có thêm vài phần thâm ý: “Ta muốn hỏi ngươi, tại sao năm đó lại đoạn tuyệt với ta mà chọn Vũ Văn Thành.”
Vừa nãy Tiêu Vũ cũng đang đoán mò Ngụy Ngọc Lâm muốn hỏi mình điều gì. Nhưng hoàn toàn không ngờ đến, Ngụy Ngọc Lâm kiềm nén suốt quãng thời gian dài đến thế, là để hỏi vấn đề này. Khiến Tiêu Vũ kinh ngạc khôn tả.
Vì lẽ gì mà Ngụy Ngọc Lâm vẫn còn canh cánh chuyện này? Lẽ nào khi ấy nàng cự tuyệt Ngụy Ngọc Lâm đã khiến hắn đau lòng khôn xiết? Bởi quá đỗi đau lòng và phẫn uất nên mới chẳng còn tin tưởng nữ nhân nữa, từ đó sinh ra tâm bệnh?
Vì lẽ cự tuyệt nữ nhân, mà bắt đầu nảy sinh hảo cảm với nam tử ư?
Nếu mà là như vậy, Tiêu Vũ cảm thấy tội nghiệt của mình thật quá lớn lao.
Tiêu Vũ cũng sắp xếp lại lời lẽ: “Làm sao ta có thể ruồng bỏ ngươi mà lựa chọn Vũ Văn Thành chứ? Lẽ nào ta lại mù quáng đến vậy!”
Ngụy Ngọc Lâm rất ngạc nhiên: “Vậy ý Công chúa là... có tình ý với ta, phải không? Nhưng nếu ta nhớ không nhầm thì Công chúa năm xưa nào có chịu gả, một mực khóc lóc, hai lần gây rối, ba phen dọa treo cổ để từ hôn.”
Tiêu Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngụy Ngọc Lâm, mà tiếp tục nói: “Khi đó ta còn thơ dại, chưa tường tỏ ái mộ hay chán ghét là gì.”
“Nhưng mà ta biết, ngươi là một lương nhân! Ta há có thể làm chuyện tổn hại lương nhân, phải không!”
“Thật lòng chẳng dám giấu giếm, ta đã sớm nhìn thấu Vũ Văn gia có mưu đồ bất chính từ lâu, nếu như ta không thuận theo Vũ Văn Thành, thì sau khi quốc gia lâm nạn, tên Vũ Văn Thành kia ắt sẽ ôm hận ngươi tận xương tủy, đến lúc ấy, ngươi đã trở thành đích ngắm của muôn vàn mũi dùi rồi!” Tiêu Vũ khéo léo biến hóa lời lẽ, tùy người đối diện mà ứng đáp.
Trong lời lẽ của Tiêu Vũ, khắp nơi đều ẩn chứa sơ hở. Nếu cẩn thận suy xét ắt sẽ nhận ra.
Ngụy Ngọc Lâm vừa thấy tức giận, vừa bật cười trong lòng.
“Ngụy Ngọc Lâm, chuyện kia khi đó đều là lỗi của ta, dẫu vì mục đích gì đi chăng nữa, cũng không nên khinh suất mà so sánh với những ưu tư của ngươi.” Tiêu Vũ chân thành tạ lỗi. Thay cho Tiêu Vũ tiền nhiệm, cũng là thay cho chính bản thân nàng.
Tiêu Vũ của hiện tại chợt nhận ra, bản thân nàng cùng Tiêu Vũ tiền nhiệm, xét cho cùng, vốn dĩ là một. Dẫu tính cách, tính tình có vẻ khác biệt, song các nàng vẫn có vô vàn điểm tương đồng.
Tóm lại, dẫu nàng có nói với người khác rằng nàng và Tiêu Vũ tiền nhiệm là hai cá thể khác biệt, thì liệu có ai chịu tin tưởng đây? Lời lẽ này quả thực còn hoang đường hơn cả những lời nhảm nhí.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Chẳng cần ngươi tạ lỗi, ta chỉ muốn tường tận xem bản thân ta có điểm nào kém cỏi hơn Vũ Văn Thành.”
Ngay lập tức, Tiêu Vũ chợt đập mạnh xuống bàn. Những hộp mì gói trên bàn cũng theo đó mà rung chuyển.
Sau đó Tiêu Vũ đứng thẳng phắt dậy, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ: “Thật nực cười! Kẻ nào dám nói như vậy? Kẻ nào dám bảo ngươi kém cỏi hơn Vũ Văn Thành? Lẽ nào mắt hắn đã mù lòa?”
“Ngươi thử nhìn dung mạo khuynh thành này của ngươi xem, có ai mà không mê đắm?”
“Lại nghĩ đến Vũ Văn Thành, cái tên dung mạo như cóc ghẻ kia, sao hắn ta không tự soi gương mà xem, liệu có xứng đáng với sự yêu thích của bổn Công chúa hay không?”
Thấy thiếu nữ trước mặt lòng đầy căm phẫn thốt ra những lời này.
Ngụy Ngọc Lâm không thể không thừa nhận, tâm trạng của bản thân vơi đi vài phần muộn phiền.