Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 371: Đi Theo Ta Sẽ Có Cuộc Sống Tốt
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:52
Sau khi Trình Vận Chi liếc mắt nhìn qua, cũng lắp bắp nói: “Này... Chuyện này quả thật không hợp với phong tục thông thường!”
“Thái thú nhà ta tuy chưa có hôn phối, nhưng cũng không thể tùy tiện bán thân cho bất cứ ai!” Trình Vận Chi kiên định nói.
Chương Ngọc Bạch trầm mặc suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thật sự là ba ngàn thạch lương thực ư?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Thật.”
Chương Ngọc Bạch cắn răng hạ quyết tâm: “Ta ký! Vì toàn bộ dân chúng Dự quận ta, chút hy sinh này của ta có đáng là gì đâu?”
Cho dù vị Tạ cô nương này có dung mạo xấu xí như ác quỷ, y cũng cam lòng chấp nhận!
Tiêu Vũ nhìn thấy vẻ mặt quyết tử hy sinh, cái dáng vẻ ‘ta không vào địa ngục thì ai vào đây’ của Chương Ngọc Bạch, không nhịn được mà khẽ nhắc một câu: “Ngươi cứ yên lòng, theo ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp! Cam đoan mỗi ngày ngươi đều được vui vẻ khôn xiết.”
Cái ốc đảo căn cứ của ta quả thật là một nơi tựa chốn thế ngoại đào nguyên.
Chương Ngọc Bạch nói: “Ta lo sợ bản thân không có khả năng hoàn trả món nợ này. Tạ cô nương muốn ta làm gì, cứ việc dặn dò là được.”
Món nợ trước đây y còn thiếu Tiêu Vũ vẫn chưa trả được. Đối với tờ khế ước nợ lần trước, y vốn còn mong triều đình sẽ cấp phát ngân khố để dùng khoản tiền ấy mà hoàn trả nợ nần.
Thế nhưng, chẳng những không chờ được khoản ngân khố từ triều đình, y lại còn nhận được lệnh tăng thuế má vừa được ban ra. Hiện giờ Chương Ngọc Bạch đã lập kế hoạch xong cả rồi, y sẽ bán thân để trả nợ.
Lúc Chương Ngọc Bạch nói ra lời này, bản thân y chỉ hận không tìm được kẽ đất mà chui xuống.
Chương Ngọc Bạch chưa từng nghĩ, sau bao năm đèn sách khổ cực, rốt cuộc y lại phải bán mình. Nhưng vì bách tính Dự quận, y nguyện hi sinh thân mình.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là rất tốt. Cứ an tâm đi, sau này ngươi tuyệt sẽ không hối hận vì lựa chọn này.” Nàng khẽ nở nụ cười ẩn ý.
Hắc Phong không khỏi muốn che mắt bịt tai. Khi Công chúa thốt những lời này, quả thực tựa như một tú bà đang dồn ép thiếu nữ lương gia bước chân phong trần.
Hình tượng tiểu tiên nữ thanh thoát trong lòng y đã hoàn toàn sụp đổ. Từ việc Tiêu Vũ bán lương thực kiếm tiền, đến hãm hại Tiết Quảng Sơn, rồi thu phục Chương Ngọc Bạch về dưới trướng... Chuỗi hành động ấy khiến Hắc Phong không dám nhìn thẳng vào sự thật.
Còn Tiêu Vũ thì sao? Nàng cảm thấy mình giờ đây như đã nắm giữ cơ quan trọng yếu của càn khôn, ngây ngất trong thắng lợi. Thử hỏi thiên hạ này, còn ai đủ trí tuệ sánh bằng nàng đây?
Chương Ngọc Bạch dẫn theo đông đảo nhân mã đến vận chuyển lương thực. Tiêu Vũ giao phó toàn bộ lương thực ngoài thành cho y. Chờ đến khi đích thân Chương Ngọc Bạch dẫn người đi vận chuyển, và tận mắt nhìn thấy số lương thực ấy, y mới thực sự cảm thấy an lòng phần nào.
“Tạ cô nương, chẳng hay việc bán mình của ta bao giờ mới bắt đầu?” Chương Ngọc Bạch hỏi. Y cũng muốn có đôi chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Vũ đáp: “Ngươi cứ mang lương thực về trước, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bách tính Dự quận thì hãy tìm ta tại Thiên Khê, nơi giáp ranh giữa Thương Ngô và Ninh Nam.”
Chương Ngọc Bạch không hỏi thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lời: “Cô nương có ân tái sinh với Dự quận và Chương Ngọc Bạch, Chương Ngọc Bạch này xin tạ ơn cô nương.”
Tiêu Vũ trong lòng khẽ cảm thấy ngượng ngùng. Ân tái sinh này, e rằng đã bắt đầu từ dạo Chương Ngọc Bạch bị đuổi khỏi Thịnh Kinh rồi.
Nàng đang nghĩ cách che giấu mọi chuyện, cho đến lúc ngả bài thân phận với Chương Ngọc Bạch, để khi y hay được nàng là Công chúa, sẽ vừa cam tâm tình nguyện phục tùng, vừa cảm kích khôn nguôi. Tiêu Vũ bắt đầu vận dụng trí tuệ hơn người của mình.
Sau khi hoàn thành đại sự ở Thương Ngô, Tiêu Vũ chuẩn bị trở về Ninh Nam trước. Không kể đến những chuyện khác, riêng việc Chương Ngọc Bạch đưa đám người ấy đến Ninh Nam thôi đã luôn khiến nàng cảm thấy bất an trong lòng.
Tiêu Vũ vừa tới Thiên Khê, liền thấy vài binh sĩ đang áp giải một toán sơn phỉ đi qua. Sau khi vượt qua Thiên Khê, xiềng xích trên thân đám sơn phỉ lập tức được tháo bỏ.
Kim Sơn cất lời: “Chư huynh đệ mau chóng phấn chấn tinh thần, chúng ta đi tìm và g.i.ế.c gã Thủ quan kia trước, sau này Ninh Nam này sẽ là của chúng ta!”
Tiêu Vũ ung dung cưỡi ngựa lướt qua đám người Kim Sơn.
Kim Sơn nhìn thấy Tiêu Vũ cưỡi ngựa, thoáng ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: “Nữ nhân? Lại còn có ngựa tốt thế này sao? Chư huynh đệ, cướp lấy nàng cho ta!”
Kim Sơn nghiến răng gầm lên.