Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 384: Đến Thì Dễ ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:53
Tiêu Vũ hoảng sợ, tâm niệm khẽ động, tức khắc tiến vào không gian.
Sau đó lặng lẽ quan sát.
Không bao lâu sau, có hai tiểu nội thị bước vào trong Công chúa điện, hai nội thị thắp đèn nhìn quanh một vòng.
Một người trong đó chẳng kìm được lời mà nói: “Chúng ta vẫn nên rời đi nhanh thôi, nghe đồn Trưởng Công chúa Tiêu Vũ kia đã tạ thế, nàng c.h.ế.t oan ức khôn nguôi, biết đâu chừng oan hồn đã trở lại!”
“Công chúa điện này chính là nơi nàng yêu thích nhất khi còn tại thế!”
Tuy rằng hai người nghe được tiếng động nhưng khi tới đây nhìn một vòng, lại không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, trái lại cảm thấy còn đáng sợ hơn, vì thế tức tốc rời đi.
Về phần Tiêu Vũ? Lúc này đã đến chỗ linh tuyền rửa mặt một lượt.
Bởi vì vậy mà Tiêu Vũ đã tỉnh táo hoàn toàn khỏi men say.
Sau khi tỉnh táo, Tiêu Vũ bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại của ta, nói tóm gọn lại… Nàng đã bỗng nhiên tới Thịnh Kinh thành?
Việc này quả là phi lí, nghịch lẽ thường tình!
Nhưng khi xảy ra trên thân Tiêu Vũ, có quá nhiều chuyện chẳng theo lẽ thường, chuyện này cũng chẳng đáng là gì.
Cho nên lúc này Tiêu Vũ bạo gan suy đoán.
Phải chăng mộng đẹp của ta đã hóa thành hiện thực?
Chính là việc ta hằng ảo tưởng mượn dùng không gian, tự động di động, tùy ý xuyên hành các nơi trong Đại Ninh, nay đã thành sự thật?
Thiệt là như vậy sao!
Tâm niệm vừa chuyển, nàng tức khắc phấn chấn khôn cùng.
Nếu là như vậy, vậy thì chức năng mới xuất hiện sau khi không gian thăng cấp vẫn có công dụng lớn lao, ít nhất so với chức năng bột chua cay tự động bay liên tục kia thì mạnh mẽ hơn bội phần!
Lần trước không gian bài ngoại, Tiêu Vũ không thể tiến vào, Tiêu Vũ liền hay rằng không gian đang chuẩn bị thăng cấp, nhưng sau đó Tiêu Vũ tiến vào không gian không chỉ một lần, nhưng vẫn không tìm được rốt cuộc đã thăng cấp ở đâu.
Sau thì Tiêu Vũ cũng bỏ quên việc này, còn ngỡ không gian đã sinh sự cố.
Nhưng không ngờ rằng thì ra năng lực lớn nhất đã trao tặng nàng, chỉ là nàng mãi chưa hề phát giác!
Tiêu Vũ nhất thời hối hận khôn nguôi, nếu ta có thể phát hiện ra chức năng này sớm chút, vậy thì lần đi cứu Ngọc Tần trước đó cũng chẳng cần vất vả Đặc Năng Lạp cùng chư huynh đệ ngựa của y phải bôn ba qua lại cùng ta nữa rồi!
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như lúc trước Tiêu Vũ đi đường tắt, vậy cũng sẽ không gặp được Bùi đại nhân.
Đám người Bùi đại nhân, hẳn sẽ gặp xui xẻo!
Nói không chừng sẽ chẳng thể nào sống sót mà đến được Ninh Nam.
Tiêu Vũ lại xuất hiện trong Công chúa điện một lần nữa.
Kỳ nhân đã đến, lẽ nào lại về tay không…
Chẳng làm chút gì, Tiêu Vũ sẽ cảm thấy có lỗi khôn cùng với chính bản thân ta!
Có lỗi với năng lực nghịch thiên mà không gian đã ban tặng cho ta.
Tiêu Vũ nhân bóng đêm lại quét qua hoàng cung một lượt, phàm là vật mang được đi, tất thảy đều mang đi sạch.
Chỉ là đáng tiếc thay, lần này hoàng cung đã khánh kiệt hơn nhiều.
Bằng không, đâu đến nỗi bỏ mặc Công chúa điện, chẳng buồn sửa nóc nhà ra nông nỗi này.
Sau cùng, Tiêu Vũ lại tới Thái tử phủ dò xét một phen.
Quả đúng như những gì Tiêu Vũ từng đoán định, thân hình Thái tử Vũ Văn Thành ngày càng trở nên "khôi vĩ", trước nhô sau vểnh, khi lâm triều còn phải quấn vài lớp vải nịt n.g.ự.c cố định thân thể.
Khiến người ta lầm tưởng nửa thân trên của Vũ Văn Thành đã thô to hơn không ít.
Tuy rằng mọi người khó hiểu vô cùng về chuyện này, song cũng chẳng quá bận tâm, mọi người đều cảm thấy, chắc hẳn sau khi Vũ Văn Thành lên ngôi Thái tử, tâm trạng phấn chấn nên mới phát tướng đến thế.
Đối với chuyện cướp đoạt kinh thành, Tiêu Vũ đã quá thông thạo đường lối.
Dù sao nàng cũng đã ghi nhớ bản đồ kinh thành từ lâu rồi.
Sau khi cướp đoạt một phen, có thể nói là tốc độ cực kỳ kinh người!
Tiêu Vũ nhìn ánh trăng trên trời, cảm giác được trời sắp sáng, chuẩn bị ngừng tay.
Ai ngờ sau khi trở lại không gian, Tiêu Vũ lại có chút hoang mang.
Bởi vì Tiêu Vũ đột nhiên ý thức được một vấn đề trọng yếu.
Đó chính là lúc ta đến thì dễ dàng, nhưng khi trở về, lại chẳng tìm ra lối!
Vậy thì thật hổ thẹn biết bao!
Tiêu Vũ hoàn toàn chẳng hay ta đã kích hoạt chức năng này trong không gian ra sao, khiến ta bỗng chốc tới được Thịnh Kinh.
Đương nhiên cũng chẳng biết làm cách nào để quay trở về.
Tiêu Vũ ngồi ở bên trong không gian, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vũ bắt đầu lẩm bẩm với không gian của mình: “Tiểu Không? Ta muốn quay trở về!”
“Tiểu Gian! Ta phải đi về!”
Trong không gian trống không, thực tình mà nói, cũng chẳng phải hoàn toàn trống không, bởi vì còn có một đàn chim bay qua, sau khi đàn chim bay qua sẽ để lại một ít lông chim rơi xuống.
Đủ để cho thấy, đàn chim kia tỏ thái độ cực kỳ khinh thường Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, được rồi, hiện tại không thể trở về, biết tính sao cho vẹn đây?