Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 387: Nếu Như Tiêu Vũ Vẫn Mãi Không Trở Lại Thì Sao ---

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:53

Lại thêm cả việc Dung Phi đích xác đã sai người đi tìm tung tích hiện tại của Tiêu Vũ.

Cho dù mọi người dù không cố tình tiết lộ tin tức thì cũng khó tránh khỏi việc vô tình để lộ một số manh mối.

Tiêu Tiên Nhi vốn tinh ý, nhạy bén, cứ trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

“Tóm lại, chỉ có một lý do duy nhất để giải thích cho việc này, đó chính là Tiêu Vũ đã gặp chuyện chẳng lành rồi! Mẫu phi, người có tin không, cho dù người không chăm heo thì Tiêu Vũ cũng chẳng thể tìm người gây khó dễ!” Tiêu Tiên Nhi quả quyết nói.

Trần Trắc phi trầm ngâm: “Lời ngươi nói hết sức hợp tình hợp lý. Khi nãy ngươi nói thế, quả nhiên Tiểu Lâm Tử cũng chẳng vội vã đi tìm Tiêu Vũ.”

“Tiên Nhi, con hãy giúp ta đi gặp phụ vương con một chuyến!” Trần Trắc phi tiếp tục nói.

Tiêu Tiên Nhi khẽ gật đầu đồng ý.

Tiểu Lâm Tử thấy Trần Trắc phi quay trở lại thì vội vã hối thúc: “Vẫn còn năm con heo nữa chưa có cho ăn đó!”

Trần Trắc phi khẽ tỏ vẻ khó xử nói: “Thật xin lỗi, Tiên Nhi đến tìm ta là vì Vương gia có việc cần ta phải đi một phen. Lát nữa trở về, ta sẽ tiếp tục công việc này.”

Tiểu Lâm Tử không kìm được mà nói: “Công chúa đã dặn, chưa cho lũ heo ăn xong thì không được rời khỏi đây đâu!”

Nhưng Trần Trắc phi và Tiêu Tiên Nhi căn bản chẳng hề kiêng nể Tiểu Lâm Tử, hai người cứ thế thản nhiên rời đi.

Tiểu Lâm Tử tức giận mà không có chỗ phát tiết, hắn ta muốn ngăn họ lại nhưng không ngờ Trần Trắc phi lại trực tiếp đi về phía hắn: “Làm gì vậy? Có ý khinh nhờn ta ư?”

“Dù gì ta cũng là Trắc phi của Nam An Vương thuộc Hoàng tộc họ Tiêu, ngươi làm vậy là không muốn giữ cái đầu trên cổ nữa sao?” Trần Trắc phi lạnh giọng chất vấn.

Tiêu Tiên Nhi lập tức nói: “Giờ đây ngươi có thể đi bẩm báo Công chúa để nàng đến trừng trị mẫu phi ta, nhưng ngươi chẳng có quyền lực gì để ngăn cản chúng ta rời khỏi đây!”

Tiểu Lâm Tử chỉ là một tiểu tử non nớt, làm sao từng đối mặt với tình cảnh ngang ngược thế này đâu?

Hắn ta đứng sững người, ngẩn ngơ nhìn hai người kia thản nhiên rời đi.

Chờ đến khi người đã đi xa, Tiểu Lâm Tử mới hoàn hồn, vội vã đi tìm Dung Phi tấu trình.

Dung Phi lúc này cũng đang đau đầu nhức óc, một mặt phải lo liệu mọi chuyện ở phủ đệ như ngày thường, một mặt khác lại phải lén lút truy tìm tung tích của Tiêu Vũ.

Lại còn phải che giấu cả tin Tiêu Vũ bặt vô âm tín nữa.

Tiểu Lâm Tử hối hả chạy tới: “Nương nương!”

Dung Phi nghe giọng điệu hoảng hốt ấy thì hớt hải hỏi: “Có chuyện gì mà lại vội vàng đến thế? Có tin tức của Công chúa sao?”

Tiểu Lâm Tử vội vàng lắc đầu: “Bẩm nương nương, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì về Công chúa điện hạ. Chỉ là... việc của Trần Trắc phi nương nương.”

“Lúc trước Điện hạ cho người theo dõi nàng ta cho heo ăn, quét sạch chuồng heo nhưng nàng ta lại đột nhiên không làm nữa, bây giờ Điện hạ cũng không ngự tại đây, chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Lâm Tử hỏi.

Dung Phi nghe xong khẽ nhíu mày.

Nếu là chuyện của những người khác thì nàng ấy vẫn có thể trực tiếp xử lý được.

Nhưng Trần Trắc phi này từ trước đến nay nào có coi nàng ấy ra gì, lời nàng ấy nói chắc chắn Trần Trắc phi sẽ không nghe lọt tai, nếu dùng biện pháp mạnh…

Hiện tại Điện hạ không có ở căn cứ ốc đảo, nếu xử lý quá mạnh tay thì lúc Điện hạ quay về sẽ khó mà vẹn toàn!

Lúc Dung Phi đang phiền muộn không biết nên ứng phó ra sao với Trần Trắc phi thì nàng ta đã tìm đến Tiêu Thần An.

“Vương gia, bây giờ không rõ tung tích của Tiêu Vũ, Dung Phi nắm giữ toàn bộ căn cứ ốc đảo. Lúc trước người nói căn cứ là của Tiêu Vũ thì cũng thôi đi, nhưng Dung Phi dựa vào lẽ gì mà dám thâu tóm toàn bộ căn cứ?” Trần Trắc phi khó chịu nói.

Trần Trắc phi nói xong thầm nghĩ Tiêu Vũ quả thực là kẻ ngu ngốc.

Thời điểm người ta bị lưu đày đều lo bo bo giữ thân mình, còn Tiêu Vũ lại mang theo sủng phi của phụ hoàng, vừa đặt chân lên đất của Tiêu thị hoàng tộc đã lại trọng dụng một nương nương nơi hậu cung!

“Đây chẳng phải là mẫu kê tư thần sao?” Trần Trắc phi làu bàu.

Tiêu Tiên Nhi lập tức nói: “Con luôn cảm thấy từ này không đúng…”

Tiêu Thần An nhíu mày: “Tẫn kê tư thần.”

“Quan tâm nàng ta là mẫu kê hay tẫn kê làm gì, căn cứ này không nên rơi vào tay một nữ nhân, chẳng lẽ Tiêu thị hoàng tộc đã c.h.ế.t hết rồi sao?” Trần Trắc phi trầm giọng nói.

Tiêu Thần An nghe xong nói: “Có lẽ Điện hạ ắt hẳn có việc quan trọng nên mới tạm thời vắng mặt.”

“Nếu như Tiêu Vũ mãi mãi không quay về thì sao?” Trần Trắc phi nói.

Tiêu Thần An lên tiếng: “Bậc hiền lương như Điện hạ ắt được trời xanh phù hộ, sẽ không gặp bất trắc.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.