Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 452: Phái Người Thăm Dò ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:59
Giờ khắc này, e rằng Ngụy Ngọc Lâm vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi, Tiêu Vũ lại quan tâm đến sức khỏe của hắn sâu sắc đến vậy.
Tiêu Vũ ngoài miệng nói lời dối lừa, nhưng một khi đã thật lòng xem kẻ bị lừa là người của mình, nàng sẽ thành tâm đối đãi.
Đương nhiên, nàng bỏ ra những gì cho những người này, nàng cũng tuyệt nhiên không hề nhắc đến.
Ví dụ như lúc trước Tiêu Vũ đã ban cho những lão nhân yếu ớt của Hắc Phong trại rất nhiều bạc, nhưng trước khi Hắc Phong biết, từ trước tới nay Tiêu Vũ đều không hề nhắc đến.
Ví dụ như lúc trước nàng đã cho Ngụy Ngọc Lâm dùng linh tuyền thủy, nhưng từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nhắc qua.
Tiêu Vũ thực tình không phải loại Thao Thiết chỉ biết nhận vào mà chẳng biết cho ra. Nàng nắm giữ vô số tài nguyên, nhưng nàng cũng gánh vác trọng trách phục quốc, phải điều phối nguồn lực hợp lý, dùng ít tổn thất nhất để đổi lấy thắng lợi vĩ đại nhất.
Tiêu Vũ đã tá túc tại phủ Ngụy Vương vài ngày.
Tất nhiên nàng ẩn mình trong phủ, thậm chí ngay cả một bước cũng không ra khỏi cửa, nhưng tin tức về một bóng hồng xuất hiện trong Ngụy Vương phủ vẫn cứ lan truyền khắp nơi, nhanh chóng như gió thoảng mây trôi, đến cả tai Vũ Văn Phong cũng đã nghe thấy.
Trên triều đình, Vũ Văn Phong nhìn Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngụy Vương, nghe nói bây giờ chỗ của ngươi có thêm một vị nữ tử, có phải là thật không?”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Đúng là có việc này.”
Vũ Văn Phong có thể thốt ra lời này, đủ thấy ông ta đã nắm rõ sự tình.
“Lúc trước trẫm từng nói muốn ban thưởng mỹ nhân cho ngươi, nhưng ngươi lại không đồng ý… không biết đây là mỹ nhân thế nào, có thể khiến ngươi thần hồn điên đảo?” Vũ Văn Phong hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm thuận miệng nói: “Chỉ là cô nhi nhặt về bên đường mà thôi.”
Cũng may Vũ Văn Phong không có ý hỏi tiếp nữa, nhưng sau khi hạ triều, Vũ Văn Phong lại bỗng nhiên dấy lên chút nghi ngờ, ông ta mở miệng nói: “Người đâu, đến Ngụy Vương phủ thăm dò tin tức, xem coi người tới có phải là gian tế của Ngụy quốc không.”
Bây giờ Thẩm Hàn Thu không có ở trong cung, trong tay Vũ Văn Phong không có người đáng tin cậy để sử dụng, trong lúc nhất thời ông ta không biết nên ra lệnh cho ai đi làm chuyện này.
Vừa khéo lúc này Vũ Văn Thành đang nhập cung thỉnh an Hoàng hậu, sau khi hắn ta nghe thấy lời này thì nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý thay phụ hoàng thăm dò sự tình.”
Vũ Văn Phong liếc qua Vũ Văn Thành, ánh mắt lộ vẻ vô cùng bất mãn khi nhìn sang Hoàng hậu Giang thị: “Sao ngươi lại cho y ta xuất hiện ở nơi đây?”
Vẻ mặt Giang thị có chút căng thẳng, nàng khẽ nói: “Bệ hạ, Thành Nhi dầu sao cũng là cốt nhục của chúng ta.”
Vũ Văn Phong nhìn Giang thị: “Ngươi chẳng lẽ còn chê mặt mũi hoàng gia chưa đủ mất, còn muốn để y ta ra ngoài phô trương sự yếu kém?”
Nói đến đây, Vũ Văn Phong lạnh giọng bảo: “Ngươi đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa!”
Lời này là nói với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành lộ rõ vẻ mặt lúng túng.
Vũ Văn Phong cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi là thân nữ nhi thì cũng cam, trẫm còn có thể hứa gả ngươi cho người khác, nhưng ngươi cứ mãi như vậy…”
Vũ Văn Phong đã có chút không muốn nói nữa.
Nếu không phải hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con thì bây giờ Vũ Văn Phong đã muốn c.h.é.m đầu Vũ Văn Thành rồi.
Vốn dĩ Vũ Văn Thành muốn mượn uy danh mẫu hậu để xoay chuyển cục diện, không ngờ gặp Vũ Văn Phong lại bị một trận quở trách thậm tệ.
Vũ Văn Thành với vẻ mặt cô độc, y rời khỏi chốn này.
Trên đường xuất cung, hắn đi ngang qua Cung điện Công chúa ngày xưa. Văn Thanh Lan đang vận xiêm y lộng lẫy đứng đợi.
Thấy Văn Thanh Lan, vẻ mặt Vũ Văn Thành chợt đanh lại: “Văn Thanh Lan! Ngươi là tiện nữ không biết liêm sỉ!”
Văn Thanh Lan sau khi vào cung đã chọn chính Cung điện Công chúa của Tiêu Vũ năm xưa làm tẩm cung của mình. Giờ đây, nơi đó đã được sửa sang lộng lẫy.
Văn Thanh Lan kiêu ngạo liếc Vũ Văn Thành, chỉ buông hai chữ: “Phế vật.”
Vũ Văn Thành tức thì biến sắc, toan xông lên.
Bên cạnh Văn Thanh Lan, một cung nữ lập tức bước ra ngăn cản: “Công chúa điện hạ, người tuyệt đối không được va chạm với nương nương của bọn ta. Trong bụng nương nương đã có long tử rồi!”
Vũ Văn Thành nghe lời ấy, không chỉ biến sắc mà trước mắt còn tối sầm lại.
Phu nhân năm xưa nay đã trở thành kế mẫu của mình thì thôi đi, còn toan sinh thêm một đệ đệ cho ta nữa sao?
Vũ Văn Thành nghẹn ngào, phun ra một ngụm m.á.u tươi. Hắn lảo đảo bước đi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu năm xưa ta thật sự làm Phò mã, liệu có kết cục tốt đẹp hơn bây giờ chăng?
Rốt cuộc đã sai lầm ở nơi nào? Tại sao ta lại hóa ra nông nỗi này!