Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 606: Đây Là Minh U Sơn Trang ---
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:11
Tô Niên Sinh thì ta có thể tùy ý, nếu dẫn theo được thì dẫn, không thì đành xem tạo hóa của chính Tô Niên Sinh vậy.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm thì nhất định ta phải mang theo. Hắn chính là ân chủ lớn của ta đó…
Hơn nữa, theo Tiêu Vũ thấy, Ngụy Ngọc Lâm là một người tốt, dù sao đi nữa, hắn cũng coi như một lòng thành thật với ta, nếu ta bỏ hắn lại đây thì chẳng phải quá bất nghĩa hay sao. Thế nên ta phải đảm bảo Ngụy Ngọc Lâm phải an toàn rời đi.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ cũng không có ý hất Ngụy Ngọc Lâm ra nữa, nàng nghiêm nghị nói: “Chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt kề vai sát cánh cũng là lẽ thường tình.”
“Ta có rất nhiều huynh đệ, không thiếu ngươi một người.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm chỉ cảm thấy tựa như từ hư không có vài mũi tên lén lút bay tới, đ.â.m thẳng vào trái tim hắn. Thì ra trong tâm Tiêu Vũ, rốt cuộc hắn cũng không phải một sự tồn tại đặc biệt gì...
Bọn họ được đưa đến một căn phòng trống trải, bên trong phòng còn có mấy người khác. Trong đó có nữ tử thân thể đầy rẫy thương tích, trông có vẻ đã chẳng còn mấy hơi tàn.
Tô Niên Sinh nhìn thấy người này thì bỗng trợn trừng hai mắt, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nữ nhân kia cũng nhìn thấy Tô Niên Sinh, nhưng chỉ thoáng nhìn một cái rồi quay đầu đi.
Tiêu Vũ lại gần Tô Niên Sinh, rồi khẽ hỏi: “Là người quen ư?”
Tô Niên Sinh thấp giọng đáp: “Đây là láng giềng của nhà ta...”
Thật không ngờ lại là cố nhân.
Còn về những người khác, chắc là vào sớm hơn, có người đỏ hoe mắt quỳ trên mặt đất thút thít: “Cầu xin Thánh quân, cầu xin Thánh quân xin hãy tha cho ta!”
Tiêu Vũ nhìn người này, kẻ này lại biết cả Thánh quân, quả thực biết không ít việc!
Thế là Tiêu Vũ bước đến đó, khụy gối xuống nhìn người này: “Vị huynh đài này, ngươi khóc lóc thảm thiết như vậy làm chi? Ngươi đang khiếp sợ điều gì?”
Người này ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ ở trước mặt, bà nương xấu xí này hắn ta cũng chẳng muốn nhìn lần thứ hai. Nhưng đôi mắt của bà nương xấu xí này cũng khá thanh tú, mang vẻ trong veo nhưng lại nhuốm nét ngu ngốc.
“Đây là Minh U sơn trang, trang chủ nơi này là Thánh quân, trước đây ta làm việc tại đây, nhưng phạm sai lầm nên mới bị trừng phạt.” Người này vừa nói xong, lại tiếp tục khẩn cầu.
Tiêu Vũ thấy bọn thủ vệ đã rời đi cả, thì hỏi: “Huynh đài, nếu huynh đài từng làm việc tại đây, ắt hẳn biết không ít chuyện phải không? Có thể thuật lại cho ta nghe đôi điều về Minh U sơn trang chăng?”
Người này lập tức đáp: “Chẳng mấy chốc đều sẽ c.h.ế.t cả, biết nhiều đến thế làm gì?”
Tiêu Vũ lấy từ trong mình ra một chiếc bánh bao nhân thịt, đưa cho hắn, cất lời: “Phàm là người sắp lìa trần, cũng phải ăn no dạ mới lên đường. Huynh đài đây, ngươi là ai?”
“Ta tên Lăng Xuân Sơn.” Dường như Lăng Xuân Sơn cũng hiểu, bản thân dù có khóc lóc cầu xin đến mấy cũng chẳng ai để tâm. Chán nản không thôi, hắn ta liền buông mình ngồi sụp xuống đất, đoạn nhận lấy chiếc bánh bao Tiêu Vũ đưa đến.
“Xuân Sơn huynh, ta thấy ngươi cũng không phải hạng người lòng dạ ác độc, vì cớ gì mà lại sa chân vào cảnh ngộ này?” Tiêu Vũ hỏi dò.
Lăng Xuân Sơn mím chặt môi, đoạn kể: “Ta đã thả hai người bị bắt đến Minh U sơn trang đi mất.”
“Chỉ vì nhất thời động lòng trắc ẩn, mà bản thân lại lâm vào bước đường này.” Khi Lăng Xuân Sơn cất lời, ánh mắt hắn ta ngập tràn sự hối hận.
Dứt lời, Lăng Xuân Sơn liền thuật lại đại khái tình hình câu chuyện.
Hắn ta chỉ là một thủ vệ quèn ở chốn này. Thôn trang này vốn dĩ cũng chỉ là một thôn trang bình thường như bao nơi khác.
Nhưng kể từ năm ngoái, bỗng nhiên có một nhân vật quyền thế xuất hiện tại đây. Một nhân vật tầm cỡ như vậy cần thủ vệ là lẽ thường tình.
Vị nhân vật quyền thế này chính là Thánh quân. Người thường nhật không lộ diện, nên chúng ta canh gác nơi này cũng khá nhàn hạ.
Nhưng không lâu trước, Thánh quân hạ lệnh bắt người về đây, hơn nữa lại cần những nam nữ trẻ tuổi, càng non trẻ càng tốt. Hắn ta mượn cớ đi tuần tra, để tránh né mấy lần hành động độc ác đó.
“Kỳ thực, ta cũng chẳng có bao nhiêu lòng tốt. Ta chỉ nghĩ mình tiếp xúc càng ít thì sau này sẽ có càng nhiều cơ hội để rời đi...”
“Nếu như thực sự đã trở thành kẻ bắt người, thì cả đời này của ta đều chẳng có cách nào thoát khỏi Minh U sơn trang nữa rồi.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu, thầm tán thưởng: “Huynh đệ này quả là người thông tuệ.”
“Nhưng sau này, khi ta nhìn thấy hai cô nương trẻ tuổi bị bắt giam, ta được giao việc đưa cơm cho bọn họ. Ta nhất thời xúc động, lòng trắc ẩn trỗi dậy, cố ý tạo ra cơ hội để hai nàng rời đi.”