Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 701
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:19
Nếu như không thể làm Hoàng đế nổi, vậy ta nên chọn kẻ hợp ý ta làm Thái tử, sau này lên làm Hoàng đế là ổn thỏa rồi, phải không?
Những huynh đệ khác chẳng màng đến sinh tử của ta, nếu sau này thực sự lên ngôi Hoàng đế, rất có thể sẽ không màng tình huynh đệ mà trừ bỏ ta.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm... việc y mạo hiểm quay về cứu mình cho thấy trong lòng vẫn giữ trọn tình nghĩa!
Đến Vũ Vương cũng không thể tự mình suy xét ra điều này.
Song, bên cạnh Vũ Vương vẫn còn có những mưu sĩ tài ba!
Những lẽ này đều do các mưu sĩ của Vũ Vương phân tích mà ra.
Các Hoàng tử khác nghe vậy lại càng thêm phần lúng túng...
Song lúc này, bọn họ chẳng thể thốt nên lời phản bác, dẫu Tiêu Vũ đã cứu mạng bọn họ, nhưng nàng lại nói tất cả là vì Ngụy Ngọc Lâm!
Phì!
Cái tên tiểu bạch kiểm Ngụy Ngọc Lâm này!
Chắc chắn là Ngụy Ngọc Lâm đã dùng vẻ mặt thư sinh yếu ớt ấy để dụ dỗ Tiêu Vũ, mới khiến một vị Công chúa Đại Ninh không quản ngàn dặm xa xôi mà theo hắn đến Ngụy đô!
Lại còn che chở hắn đến mức này!
Nhưng những người này chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng.
Bởi lẽ, nơi tạm trú của họ hiện giờ cũng là do Tiêu Vũ cung cấp.
Chuyện Tiêu Vũ cứu bọn họ mới chỉ xảy ra cách đây một canh giờ.
Nếu lúc này bọn họ buông lời khiến Tiêu Vũ phật ý, chẳng may vị Công chúa kia bảo bọn họ cởi bỏ xiêm y, quỳ lạy giữa chợ thì sao?
Chư vị cũng đã phần nào thấu hiểu tình hình.
Họ lập tức định kế rời đi, quay về Ngụy đô trước.
Ở chốn này... dù họ là Hoàng tử tôn quý, nhưng Thái thú lại là kẻ địch, những binh lính kia nào biết ai là Hoàng tử hay Vương gia gì, tất thảy đều nghe theo lệnh Thái thú Hoài An.
Rõ ràng ở lại đây chẳng chút an toàn.
Ngụy Ngọc Lâm cũng muốn quay về.
Nếu chỉ có một mình, y chẳng có gì phải sợ hãi.
Nhưng y không muốn Tiêu Vũ lâm vào hiểm cảnh.
Sau khi trở về Ngụy đô, Tiêu Vũ là Sứ thần của Đại Ninh, Doãn Vương tuyệt đối không thể trắng trợn đối phó với nàng.
Làm vậy có thể bảo vệ Tiêu Vũ ở mức độ cao nhất.
Thấy mọi người đã quyết định như vậy, Tiêu Vũ cũng không có dị nghị.
Chuyện sau khi ra khỏi thành không cần Tiêu Vũ bận tâm, mấy vị Vương gia, Hoàng tử này vẫn chưa đến mức quá vô dụng, không thể công khai đánh trả thì âm thầm tìm cách thoát thân cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Rời khỏi Hoài An, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.
Ngược lại, Tiêu Vũ lại tìm đến Ngụy Ngọc Lâm.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ chủ động tìm y.
Đương nhiên, Ngụy Ngọc Lâm lấy làm hoan hỉ.
Đến nơi vắng người, Tiêu Vũ thẳng thừng hỏi: “Ngươi có muốn trừng trị Thái thú Hoài An quận không?”
Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
“Vậy nếu như… ta nói, ta sẽ đến phủ Thái thú kia, chuyển sạch hết tài vật trong phủ đó đi, ngươi có bận tâm không? Đương nhiên… những vật này ta không cần, ta sẽ trả lại hết cho ngươi.” Tiêu Vũ vừa nói vừa giải thích cặn kẽ.
Nàng vẫn biết rõ ranh giới của mình.
Tài sản ở Đại Ninh đều thuộc về nàng, song tài vật của Ngụy quốc nàng không ham.
Sở dĩ nàng muốn nhắm vào Thái thú Hoài An quận là vì bọn chúng đã bắt Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh đi.
Hơn nữa… chẳng phải nàng đến đây là để giúp Ngụy Ngọc Lâm sao?
Kẻ nào dám ức h.i.ế.p Ngụy Ngọc Lâm, nàng giúp hắn giải mối hận này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Công chúa, chuyện này vô cùng nguy hiểm.”
“Ngươi chỉ cần nói với ta được hay không thôi.” Tiêu Vũ tiếp lời.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Công chúa, chuyện của Ngụy quốc ta sẽ tự mình tìm cách giải quyết…”
Tiêu Vũ nghe xong lập tức đáp: “Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ mang theo người của mình rời khỏi Ngụy đô.”
Tiêu Vũ cũng không nói lời hờn dỗi, nàng quả thực nghĩ vậy.
Đến đây vì muốn tương trợ, nếu đến đây chỉ để làm con chim hoàng yến trong lồng thì ở lại còn ích gì?
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “Công chúa muốn làm gì thì cứ làm vậy đi, Ngụy mỗ tuyệt đối không dám có ý kiến.”
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm đổi giọng cũng không dây dưa, trong lòng đã có suy tính. Nàng không có vội vàng tìm nơi giải quyết việc riêng tư… À không, nàng không có vội vã đi càn quét phủ đệ như vậy.
Nguyên do rất đơn giản, sau một lần vấp ngã người ta sẽ khôn ngoan hơn. Nơi này lại gần Hoài An quận, ai mà biết người của Hoài An quận có đuổi theo hay không.