Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 708

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:19

Những lời Công chúa thốt ra nào giống như lời của một nữ nhân bình thường? Tô Lệ Nương nhớ lại hành động của Tiêu Vũ sau khi vong quốc, lòng nàng ấy bỗng dâng lên một nỗi lo lắng đáng sợ. Vũ Văn Thành kia tướng mạo tựa nữ nhân, chẳng lẽ Công chúa… là nữ nhân mà tâm hồn lại là nam nhi ư?

Tô Lệ Nương không kìm được mà nhắc nhở: “Công chúa, người cũng là nữ nhân đấy.”

Tiêu Vũ im lặng. Chẳng lẽ ta không phải nữ nhân thì là nhân yêu ư? Chuyện này cũng cần nhắc nhở sao?

Lúc Tiêu Vũ đứng dậy bước đi, chỉ thấy váy quá đỗi dài, nàng suýt nữa thì vấp ngã. Trong lòng không khỏi thầm mắng, người thời cổ này quả thực là… Mặc y phục rườm rà như thế này để làm gì cơ chứ? Y phục như thế này… đẹp thì đẹp thật, nhưng lại có phần bất tiện. Không tiện tranh đấu. Huống hồ, còn bất tiện cho việc phóng uế! Nếu như ngồi xuống phóng uế, chẳng lẽ không sợ vạt áo rơi xuống vấy bẩn sao?

Tô Lệ Nương không hề hay biết Tiêu Vũ nghĩ nhiều đến vậy, nếu biết chắc chắn nàng ấy sẽ tức đến hộc m.á.u mà chết.

Kỳ thực, vấn đề không phải nằm ở y phục chẳng đẹp – Tiêu Vũ cũng biết chúng thật lộng lẫy – mà là do chính Tiêu Vũ mà thôi. Kiếp trước, phần lớn thời gian Tiêu Vũ đều sát phạt liên miên, thường ngày chỉ khoác lên mình những bộ y phục bó sát để tiện bề hành động. Nàng là người thậm chí có thể bôi tro trát trấu lên mặt để che giấu thân phận. Mặc dù nàng là nữ tử, nhưng lại chẳng giống những tiểu cô nương bình thường, cũng chưa từng được sống một cuộc đời như các nàng. Đột nhiên để nàng làm Công chúa, dẫu nàng có mang ký ức của thân xác này, song thói quen của nàng vẫn có ít nhiều khác biệt.

Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương cùng nhau đến Doãn Vương phủ.

Doãn Vương thân chinh ra cổng nghênh đón. Ông ta khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, song trông nom kỹ lưỡng, thoạt nhìn chưa đến ba mươi xuân xanh. Chỉ là so với các Hoàng tử của Ngụy Đế thì ông ta trông chững chạc hơn. Dung mạo thì sao? Vẻ ngoài thư sinh nho nhã, trông vô cùng thanh sạch.

Vừa trông thấy Tô Lệ Nương, ánh mắt ông ta khẽ sáng lên, sau đó lại chuyển sang nhìn Tiêu Vũ. “Trong cung yến trước, tại hạ mắc bệnh nên không thể đích thân đến bái kiến Công chúa, kính mong Công chúa thứ lỗi.” Doãn Vương hành lễ, nói với thái độ vô cùng khách khí.

Trong tâm trí Tiêu Vũ lại thầm nghĩ: tên này bề ngoài tỏ vẻ thân thiện, song sau lưng lại ngấm ngầm ra tay sát hại mấy đứa cháu của mình… Đương nhiên, nếu nàng không có bản lĩnh gì thì cũng rất có thể sớm đi theo bọn chúng.

Tiêu Vũ lập tức đáp: “Không sao cả.”

Mặc dù Tiêu Vũ biết thân phận mình đã bại lộ, nhưng lúc này nàng vẫn không kìm được mà nở một nụ cười hiền lành, ngây thơ. Dáng vẻ tiểu bạch thỏ, ngây thơ đến mức không thể vô tội hơn được nữa.

Doãn Vương mời Tiêu Vũ vào đại sảnh chính. Tiêu Vũ làm như không chút đề phòng, tùy ý an tọa.

Doãn Vương đích thân châm trà cho Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ vội vàng nói: “Doãn Vương khách sáo quá đỗi rồi, chi bằng để ta tự làm lấy.”

Doãn Vương trêu ghẹo: “Chẳng lẽ Công chúa sợ ta hạ độc ư?”

Tiêu Vũ cười đáp: “Sao Doãn Vương lại nói lời ấy? Tại sao ta lại có ý nghĩ như vậy?”

“Nếu Công chúa không mảy may nghĩ thế, vậy thì tốt rồi.” Doãn Vương nói xong, trong lòng cũng thầm yên tâm, xem ra vị Tiêu Công chúa này vẫn chưa hay biết việc này là do kẻ này sắp đặt.

Chuyện Tiêu Vũ cứu người tại Thái thú phủ cũng không hề đồn đại ra ngoài.

Nói cho cùng, vị Phúc Vương lắm lời kia tuy miệng rộng nhưng vẫn còn giữ chút lương tri… Thực ra cũng chẳng còn mấy phần lương tri, chủ yếu là sợ rằng một khi chuyện này đồn ra, việc đại tiện bất ổn kia sẽ khó lòng che giấu, qua một đêm liền trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Doãn Vương hôm nay muốn gặp Tiêu Vũ, ấy là để thăm dò thực hư của mọi chuyện.

Dù sao đi nữa, kẻ này xưa nay nào từng để mắt tới Tiêu Vũ, ai ngờ… Tiêu Vũ lại có thể đem được chư vị Hoàng tử ở Bàn Sơn Lĩnh thoát khỏi hiểm cảnh.

Lại còn cả tên Thái thú Hoài An quận phế vật ấy nữa.

Bằng không, đại sự của kẻ này hẳn đã thành công từ lâu! Đâu đến nỗi phải gặp muôn vàn trắc trở như vậy chứ?

Doãn Vương lại nói: “Trước đó ta chỉ nghe Ngọc Lâm từng phàn nàn không muốn kết thân với Công chúa, ta vẫn luôn tự hỏi không biết Công chúa là người thế nào… Không ngờ hôm nay lại có thể diện kiến quý nhân. Quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy, người như Công chúa cho dù kết duyên cùng ai cũng thừa sức xứng đôi vừa lứa!”

Ngụy Ngọc Lâm không ở đây, bằng không, nếu hắn biết chuyện này hẳn sẽ phản bác ngay lập tức: Ta không hề, tuyệt đối không!

Tiêu Vũ nghe xong những lời này của Doãn Vương, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngụy Ngọc Lâm cũng nào phải kẻ ngốc, cớ sao lại có thể nói với Doãn Vương rằng mình không muốn kết thân cùng nàng chứ.

Chỉ e Doãn Vương này nghe được vài lời đồn đại rồi cố tình nói trước mặt nàng hòng châm ngòi ly gián thì có.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.