Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 767
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24
Hắn cũng chẳng thể chìm trong bi ai quá lâu mà nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu mưu tính kế sách báo thù.
“Nhiếp chính vương vạn tuế! Công chúa vạn tuế!” Các thần tử đồng thanh hô vang.
Chư vị đều ủng hộ huynh muội bọn họ.
Huynh muội đồng tâm, đồng lòng hiệp lực.
Tiêu Vũ biết, có kẻ ngấm ngầm xem thường huynh muội bọn họ, cũng sẽ có người ưu lo huynh muội bọn họ ly tán, khiến tân triều Đại Ninh một lần nữa sụp đổ.
Thế nhưng nàng muốn nói cho tất cả mọi người biết.
Huynh muội bọn họ đồng lòng.
Nàng chân thành quan tâm Tiêu Dục, Tiêu Dục cũng hết lòng mưu tính cho nàng.
Nếu có người nào đó hỏi, nàng có sợ bị Tiêu Dục phản bội hay không? Tiêu Vũ nghĩ, nếu huynh trưởng thực sự tham vọng quyền hành, và vì nó mà chĩa mũi nhọn vào nàng, nàng cũng chẳng hề sợ hãi.
Chỉ cần bản thân tràn đầy tự tin, thì kẻ cường giả vĩnh viễn là kẻ cường giả.
Trước khi Tiêu Vũ lên đường.
Nàng lại đến tìm Tiêu Dục.
Tiêu Vũ thu gom tất thảy vật phẩm trong không gian của mình ra.
Tiêu Dục nhìn đống lương thực chất thành núi và cả những dược liệu quý báu như nhân sâm, nấm linh chi, một cảm xúc phức tạp trào dâng trong tim y.
“A Vũ, những thứ này... nhiều quá.” Tiêu Dục nói.
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Những thứ này đều là phụ hoàng cho.”
Tiêu Dục nhìn về phía Tiêu Vũ, A Vũ thực sự coi ta là kẻ ngốc khờ chăng? Làm sao y có thể tin chuyện phụ hoàng trên trời cao lại ban xuống những vật phẩm này.
Y biết, tất cả những thứ này đều là của A Vũ.
Nhưng A Vũ hi vọng y trở thành một kẻ ngốc dễ bị lừa, y có thể thuận theo ý A Vũ, song... trong thâm tâm y nào thể xem như không có gì.
Nhìn thấy thần sắc ấy của Tiêu Dục, Tiêu Vũ biết, có lẽ y đã mờ hồ nhận ra điều chi.
Nhưng Tiêu Vũ cũng không giải thích thêm, nàng chỉ cười bảo: “Ca ca, hứa với ta, đừng để bách tính trong thiên hạ c.h.ế.t đói.”
Tiêu Dục gật đầu, nghiêm túc nói: “A Vũ, yên tâm, ta đã ban chiếu đặc xá thuế má ruộng đất cho trăm họ, phàm những người cần cù lao động đều được cấp lương thực và giống má.”
Lúc trước nhà Vũ Văn Phong thường xuyên tăng thuế má, dân chúng lâm vào cảnh lầm than đã từ lâu.
Bây giờ Tiêu thị lấy lại giang sơn, miễn thu tô thuế, ban phát cứu trợ.
Những người nghèo khổ còn được nhận những kế sách an dân no ấm mà Tiêu Vũ đã học được từ kiếp trước.
Chính sách như vậy, đặt ở bất kỳ triều đại nào cũng đều là chính sách lợi quốc an dân, xứng đáng lưu danh vạn cổ.
Tiêu Dục tiếp tục nói: “A Vũ, lần này muội đến Tây Cương đón Quý Hòa Công chúa trở về, ta rất ủng hộ muội, thế nhưng... phải cẩn thận an nguy.”
Muôn lời muốn dặn dò, cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu: cẩn thận an nguy.
Tiêu Vũ biết, đối với Tiêu Dục mà nói, muội muội này của y còn trọng yếu hơn thảy.
Họ mất mẫu hậu từ khi còn nhỏ, hai huynh muội nương tựa vào nhau mà trưởng thành.
Tuy rằng phụ hoàng nhân từ, song vẫn còn nhiều khuyết điểm trong việc dưỡng dục con cái, hơn nữa sau đó còn có một vị Hoàng phi muốn diệt trừ huynh muội bọn họ...
Cũng chính vì thế nên sau này phụ hoàng mới trao quyền cai quản lục cung cho Dung Phi nương nương.
Dung Phi nương nương thoạt nhìn nghiêm cẩn, nhưng thực tế lại thưởng phạt phân minh, xử lý mọi việc rõ ràng có trật tự, cai quản hậu cung vô cùng chu toàn.
Trong suốt những năm tháng ấy, mãi cho đến trước khi quốc gia lâm nguy, dù cuộc sống huynh muội bọn họ khá êm đềm.
Nhưng thực ra thuở bé cũng từng trải qua không ít khốn khó.
Cho dù là Tiêu Vũ hay Tiêu Dục mà nói, huynh muội bọn họ đều là sự tồn tại tối quan trọng đối với nhau.
Tiêu Vũ trịnh trọng gật đầu, kiên nghị nói: “Ca, huynh cứ yên tâm. Con người ta rất sợ chết, ta còn muốn sau này sẽ trở thành một Công chúa an nhàn, tận hưởng tháng ngày.”
Tiêu Dục khẽ mỉm cười nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, tối nay hãy đến Thái Hòa điện dùng bữa, tẩu tẩu đích thân xuống bếp khoản đãi.”
Tiêu Vũ gật đầu đáp: “Được được.”
Để hỗ trợ việc xử lý triều chính, Tiêu Dục đã chuyển tới Thái Hòa điện.
Tiêu Vũ đã đến đó từ sớm tinh mơ.
Khi đó Tiêu Nguyên Cảnh đang ôm Tiểu Hựu Hựu mà dỗ dành.
Chư vị cung nhân lần lượt bưng lên những món ăn Lý Uyển đã đích thân chuẩn bị.
Tiêu Nguyên Cảnh giao Tiểu Hựu Hựu cho ma ma rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vũ, trong ngữ điệu còn vương chút nịnh nọt: “Cô cô, chuyến đi Tây Cương lần này, người có thể dẫn ta theo cùng chăng?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Tiêu Nguyên Cảnh, ánh mắt khẽ lay động.
Dẫn theo Tiêu Nguyên Cảnh chẳng hề phiền toái, bởi y vốn là đứa trẻ thấu hiểu lẽ đời.