Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 770

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:24

Bị Cóc Làm Mất Mặt

Tiêu Vũ vành tai ngứa ngáy khẽ gãi, sau đó nàng muốn dùng lời lẽ uyển chuyển ám chỉ cho Ngụy Ngọc Lâm đôi chút về sự "cô độc" của mình.

Nghĩ thế Tiêu Vũ liền nói: “Con cóc cô độc của ta ở đâu rồi?”

Cô độc. Cô độc đấy.

Nàng mong Ngụy Ngọc Lâm có thể khắc cốt ghi tâm điều này.

Nào ngờ, Ngụy Ngọc Lâm nghe Tiêu Vũ nói vậy, lập tức nở nụ cười, ngay sau đó hắn rút giấy bút ra, viết một câu rồi chuyển sang.

Thiết Sơn đang chực sẵn ở bên kia.

Vừa nhận được thánh ý của Điện hạ nhà mình.

Thiết Sơn lập tức đem tới một chậu nước, thả vài vật vào bên trong, sau đó đặt nguyên chậu nước đó vào trong chiếc túi Càn Khôn Lưỡng Cực.

Lúc Ngụy Ngọc Lâm mang ra một chậu cóc nhỏ.

Tiêu Vũ thấy cả người không khỏi rợn tóc gáy.

Ai có thể đến minh tỏ cho nàng biết, đàn cóc mấy chục con này từ đâu mà ra không?

Ngụy Ngọc Lâm chỉ vào con cóc lớn nhất trong đó, giải thích: “Đây là con cóc Công chúa đã ban cho bọn ta.”

“Thế nhưng... nó đã tìm được bạn bầu của mình.”

“Sau đó...”

Sau đó thế nào Ngụy Ngọc Lâm không cần phải nói thêm nữa.

Tiêu Vũ đã biết, thế nào gọi là con cháu nối đời, phồn thịnh vô bờ bến.

Tiêu Vũ nhìn cả một chậu cóc vốn dĩ cô độc, giờ con cháu đã thành đàn lũ, thế này thì cô độc nỗi gì nữa?

Sắc mặt Tiêu Vũ chợt sa sầm.

Ngụy Ngọc Lâm lại đưa đám cóc cô độc trở lại.

“Thiết Sơn vẫn chăm sóc chúng, lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm, vốn dĩ ta cũng chẳng định hé lộ cho nàng hay, nhưng hôm nay nàng đã cất lời hỏi đến...” Ngụy Ngọc Lâm mỉm cười nói.

Tiêu Vũ có cảm giác như thể mặt mình vừa bị một con cóc vả bốp một tiếng, đau rát không thôi.

Tiêu Vũ thở hắt ra, vội vã nhét hai quả vải vào miệng mình.

Thấy đĩa vải đã vơi đi nhiều.

Ngụy Ngọc Lâm kiên nhẫn bóc thêm.

Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút: “Thái tử điện hạ, chuyện như vậy ta chẳng dám làm phiền Điện hạ.”

Bây giờ Ngụy Ngọc Lâm đã là Thái tử, không còn là tùy tùng của nàng nữa, đương nhiên Tiêu Vũ khó lòng sai bảo Ngụy Ngọc Lâm. Hơn nữa mối giao hảo giữa hai người cũng chưa đạt đến độ thân mật như vậy.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, vẻ mặt của hắn có chút đau xót, lại xen lẫn bối rối.

Hắn không biết bản thân nên làm gì mới có thể khiến Tiêu Vũ vui lòng.

Tiêu Vũ nói: “Phải rồi, lần này ta gửi gắm Vũ Nhu công chúa ở lại Thịnh Kinh, ngươi cứ an tâm, Thịnh Kinh an toàn vô sự, nàng ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Tiêu Vũ cũng muốn dẫn Vũ Nhu công chúa theo.

Nhưng sau khi Vũ Nhu đến Thịnh Kinh rồi, lập tức bận tìm hiểu về phong tục tập quán của nơi đây, nàng ấy cũng chẳng còn mấy thiết tha với chuyến Tây Cương nữa.

Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Được.”

“A Vũ.” Ngụy Ngọc Lâm cất tiếng gọi Tiêu Vũ.

Không gian bên trong xe ngựa không lớn, ngũ quan của Tiêu Vũ vô cùng nhạy bén, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận rõ nhịp tim chàng mỗi lúc một dồn dập.

Tiêu Vũ nói: “Ngươi... muốn nói điều gì?”

Ngụy Ngọc Lâm khẽ cười khẽ giọng: “Ta chỉ cảm thấy tên của nàng thật hay, người cũng đẹp như tên.”

Tiêu Vũ nở nụ cười: “Tên ta hay lắm sao?”

Gần đây nàng và vị Võ Vương kia trùng lặp tên gọi.

Tên của cả hai có âm đọc tương tự.

Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Tên hay, người càng thêm diễm lệ.”

Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có thể giữ chừng mực một chút có được không? Ngươi nói chuyện thế này khiến ta không khỏi cảm thấy xa lạ.”

Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ chẳng hề thẹn thùng như những gì sách vở ghi chép, hắn không khỏi dấy lên chút hoài nghi.

Được người đời ca tụng quả thật không tồi.

Nhưng mà Tiêu Vũ... Kiếp trước tất cả những người quen biết nàng đều gọi nàng là Tiêu ca! Có thể thấy nàng là một nữ tử cương trực, quả cảm đến mức nào.

Ngoại hình của Tiêu Vũ quả thật đẹp đẽ vô cùng.

Dung mạo xinh đẹp, lại mang theo nét siêu phàm thoát tục, nụ cười tựa tiên nữ giáng trần, tỏa ra vẻ thần thánh.

Nhưng mà... Nàng vẫn chẳng quen được những lời tán dương ấy.

Nếu là kiếp trước, có lẽ Tiêu Vũ sẽ được ví như: “Vị Công chúa chẳng hay biết mình sở hữu dung nhan tuyệt mỹ.”

Ngụy Ngọc Lâm cũng không biết phải làm hài lòng Tiêu Vũ ra sao, Thiết Sơn thông minh liền mau chóng tìm được vài quyển thoại bản mang đến cho y.

Ban đầu Ngụy Ngọc Lâm cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy thoại bản, nghiên cứu để đúc rút kinh nghiệm. Trong đó có đoạn ghi rằng nữ tử thích được khen ngợi.

Y liền cất lời tán thưởng Tiêu Vũ.

Tuy rằng những lời này là học được từ sách vở, nhưng tâm ý của Ngụy Ngọc Lâm quả chân thành.

Nàng bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Ngụy Ngọc Lâm.

Tiêu Vũ nhẹ khạc một tiếng: “Này... Ngươi có muốn nếm sầu riêng chăng?”

Ngụy Ngọc Lâm gật đầu.

Tiêu Vũ chủ yếu muốn chuyển sang chuyện khác, bởi lẽ vừa rồi nàng thầm nghĩ, người ta đã dành lời tán dương cho mình, vậy mà nàng chẳng những không lấy làm cảm kích, ngược lại còn buông lời khiến lòng người tổn thương.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.