Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 814
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:27
“Ta qua lại với Trân Châu ấy là vì nghe tin bệnh tim của nàng ta tái phát, sợ nàng bị chọc tức mà mất mạng. Trân Châu nào phải kẻ xấu, nàng từng ra tay tương trợ biết bao nhiêu tỷ muội bị phu gia ức hiếp. Nếu có điều gì không may xảy đến với nàng, há chẳng phải ta sẽ thành kẻ bất nhân sao?” Tiêu Vũ khẽ giải thích.
Ngụy Ngọc Lâm lắng nghe lời nàng, ánh mắt chân thành nhìn Tiêu Vũ, nghiêm túc hỏi: “A Vũ, nàng phải nói thật, trong lòng nàng không mảy may động tình với ta sao?”
Tiêu Vũ rất muốn lập tức phủ nhận.
Thế nhưng chưa kịp thốt lời, nàng đã ậm ừ lên tiếng: “Ôi chao, ánh dương hôm nay thật rực rỡ biết bao!”
Hành động của Tiêu Vũ quả thật không khác gì một kẻ bạc tình chính hiệu.
Không chủ động, chẳng từ chối, không hề phủ nhận nhưng nếu muốn nói là thừa nhận ư? Cũng chẳng phải.
Thế nhưng Ngụy Ngọc Lâm cũng đành hài lòng rồi.
Cũng như Tiêu Vũ, hắn ngửa đầu, ngắm nhìn vầng thái dương trên bầu trời, cảm khái thốt lên: “Ánh dương quả thật chói chang!”
Đúng lúc này, Ngụy Ngọc Lâm khẽ liếc nhìn Tiêu Vũ qua khóe mắt.
Gương mặt thiếu nữ tắm trong ráng chiều, nửa bên má được ánh hoàng hôn chiếu rọi, ửng hồng một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc ấy, Ngụy Ngọc Lâm chỉ mong thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm thêm chút nữa, có như vậy hắn mới có thể sánh vai bên Tiêu Vũ dưới ánh tịch dương chan hòa đến mãi về sau.
“Đi thôi, quay lại tìm Trân Châu ấy thôi.” Ngụy Ngọc Lâm hiểu rõ hai người không bàn chuyện làm ăn buôn bán, Tiêu Vũ cũng đã kiên trì giải thích, lòng hắn cũng đã bớt phiền muộn hơn nhiều.
Tiêu Vũ nghe vậy, lập tức nâng cao cảnh giác: “Ngươi tìm Trân Châu có việc gì?”
“Ngươi cứ về phủ trước đi.” Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười, đáp: “Được, ta về phủ trước.”
Khi Ngụy Ngọc Lâm dẫn Ngụy Lục về hành quán, hắn hỏi: “Ngụy Lục, ngươi nói xem hôm nay A Vũ trò chuyện với ta, nàng bảo ta về trước... liệu có phải, A Vũ nàng đã...”
Ngụy Lục không đành lòng vạch trần nhưng hắn cũng lo Ngụy Ngọc Lâm sa lầy quá sâu, cho nên đành phải nói: “Công tử, e rằng Tiêu Công chúa đối đãi với muôn người như người thân trong nhà.”
“Lúc trước nàng cũng từng nói với thuộc hạ rằng, đó là nhà của thuộc hạ, muốn dùng gì cứ tự nhiên mà lấy...” Ngụy Lục khẽ nói.
Cũng may là thời cổ đại chưa xuất hiện thứ gọi là điều hòa trung tâm, bởi người xưa thiếu kiến thức uyên thâm, tư tưởng cũng lắm điều cố chấp. Nếu không, chắc chắn lúc này chủ tớ hai người sẽ nghĩ đến kiểu tình cảm mập mờ, ban phát sự ấm áp cho muôn người như nhau, tựa gió xuân lan tỏa khắp chốn.
Tiêu Vũ đối đãi với Ngụy Ngọc Lâm không tệ, thế nhưng nàng đối đãi với tất thảy mọi người đều cực kỳ ưu ái, chẳng phải đây là thứ tình cảm ban ơn đồng đều cho vạn người hay sao?
Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng cất lời: “Lục Tử.”
Ngụy Lục đầy vẻ khó hiểu ngước nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Hắn chỉ thấy Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói: “Ngươi không nói gì, nào ai coi ngươi là kẻ câm đâu.”
Ngụy Lục vẹn toàn mọi lẽ, chẳng qua là hắn quá đỗi tinh ranh, cho nên nhiều khi làm ra những chuyện chướng tai gai mắt Ngụy Ngọc Lâm.
Cũng vì hắn là một kẻ thông tuệ nên mỗi một lời hắn nói ra, Ngụy Ngọc Lâm đều nghiêm cẩn lắng nghe.
Những lời tương tự nếu đổi sang thành Thiết Sơn nói, dù trái ý hắn đến mức nào nhưng cứ nghĩ tới chuyện Thiết Sơn là một người si khờ, Ngụy Ngọc Lâm cũng đành bỏ qua cho gã.
Đây cũng là lý do dù cho trí thông minh của Ngụy Lục vượt xa Thiết Sơn rất nhiều nhưng cũng chẳng được Ngụy Ngọc Lâm ưu ái hơn Thiết Sơn bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ xem như ngang tầm với Thiết Sơn.
Quả đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tiễn Ngụy Ngọc Lâm xong xuôi, Tiêu Vũ lập tức quay về tìm gặp Trân Châu và Tô Lệ Nương.
Hai người đã bắt đầu cạn chén ngà say, rôm rả chuyện trò.
Dung mạo nếu diễm lệ có thể sẽ khiến người ta đố kỵ, thế nhưng nếu có thể đẹp đến mức thoát tục như Tô Lệ Nương thì sẽ khiến người ta không còn ganh ghét nữa, dù sao thì ngay cả nữ nhân cũng khó lòng không động lòng.
Trân Châu vừa thấy Tiêu Vũ liền nói: “Ta còn tưởng Công chúa đã bỏ đi rồi chứ.”
“Các bằng hữu đều đang ở đây, ta bỏ đi chẳng phải là kẻ bất nghĩa sao?” Tiêu Vũ khẽ nheo mắt cười.
Trân Châu nghe nàng nói vậy, bật cười khanh khách: “Không ngờ Công chúa điện hạ lại là người hài hước đến thế. Khí khái này của ngài quả khiến người ta khâm phục vô vàn.”