Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 902
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:36
Thiết Sơn nghĩ: “Thôi rồi! Cỏ trên mộ phần của Điện hạ nhà mình... ôi không, phải nói là cỏ xanh trên đỉnh đầu ngài ấy, lại mọc cao thêm một tấc rồi! Cỏ xanh cứ thế mọc, chẳng mấy chốc sẽ biến thành một thảo nguyên xanh ngát mênh m.ô.n.g mất thôi!”
Hắc Phong thì nghĩ: “Thôi rồi! Ta đây dẫn Ngụy Thái tử đến bắt quả tang Công chúa cùng người khác, quả thực là xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng mắc răng!”
Thẩm Hàn Thu là người đầu tiên nhận ra có kẻ đang tới.
Hắn ta khẽ giật mình, đưa mắt nhìn về phía ấy.
Tiêu Vũ cũng nhận ra.
Vì thế, nàng khẽ buông Thẩm Hàn Thu ra.
Ngụy Ngọc Lâm đứng trân trân như pho tượng, lòng bàn chân như mọc rễ, chẳng rõ nên tiến bước hay quay gót bỏ đi.
Cuối cùng, trên gương mặt Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười, hắn chậm rãi tiến về phía Tiêu Vũ, cố làm ra vẻ như chưa hề chứng kiến điều gì bất thường.
Ngụy Ngọc Lâm có chút e sợ, nếu như hắn bóc trần sự thật ngay lúc đó, Tiêu Vũ sẽ chẳng còn chút cơ hội nào cho hắn nữa.
Thẩm Hàn Thu thấy cảnh tượng như vậy thì cất lời: “Công chúa điện hạ, chuyện vừa rồi, thuộc hạ có cần giải thích một chút không?”
Tất nhiên Thẩm Hàn Thu biết rõ Ngụy Ngọc Lâm có tâm tư gì với Công chúa điện hạ.
Hắn cũng biết hai người có hôn ước.
Có Ngụy Ngọc Lâm ở đây, có lẽ mình vĩnh viễn chẳng thể bước vào trái tim Công chúa.
Vì vậy bây giờ hắn chỉ muốn bảo vệ Công chúa, từ bỏ những tư niệm không nên có.
Nhưng nếu Công chúa thật sự gả cho Ngụy Ngọc Lâm... nếu Ngụy Ngọc Lâm còn hiểu lầm chuyện này, vậy cũng chẳng lợi lộc gì cho Công chúa.
Thế nên Thẩm Hàn Thu muốn giải thích rõ ràng chuyện này cũng là suy nghĩ cho Tiêu Vũ, chứ không phải vì Ngụy Ngọc Lâm, càng không phải là sợ Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ lại hờ hững đáp: “Ngươi trở về trước đi.”
Ngụ ý chính là không cần giải thích.
Thẩm Hàn Thu khoanh tay hành lễ, lại hướng Ngụy Ngọc Lâm mà cung kính thi lễ, sau đó nói: “Thuộc hạ cáo từ.”
Sau khi Thẩm Hàn Thu rời khỏi.
Thiết Sơn đưa tay kéo Hắc Phong.
Hắc Phong nhíu mày: “Ngươi kéo tay ta làm gì? Thật là kỳ quái!”
Thiết Sơn sắc mặt sa sầm: “Ngươi đi theo ta!”
Nói đoạn, Thiết Sơn kéo Hắc Phong đi.
Hắc Phong vừa đi vừa hất tay Thiết Sơn: “Ta nói cho ngươi biết, đừng có ý nghĩ gì không nên có với lão gia gia đây. Lão gia gia này chỉ ưng những tiểu nương tử mềm mại yểu điệu thôi!”
Sắc mặt Thiết Sơn càng đen hơn: “Ta sợ ngươi nán lại nơi đây sẽ quấy nhiễu đến nhị vị điện hạ!”
Thái tử điện hạ và Công chúa điện hạ đều là điện hạ, vì vậy trong miệng Thiết Sơn chính là hai vị điện hạ.
“Hai người chúng ta cách xa một chút xem.” Thiết Sơn tiếp lời.
Hắc Phong khẽ gật đầu: “Ta không phải là vì xem náo nhiệt, ta là cận vệ của Công chúa, ta phải bảo vệ an nguy của Công chúa! Thế nên không thể cách quá xa!”
“Ta cũng phải bảo vệ Thái tử nhà ta!” Thiết Sơn kiên định nói.
E rằng hai người bọn họ đã quên, cho dù là Tiêu Vũ hay Ngụy Ngọc Lâm, võ công của hai vị đều cao cường hơn chúng rất nhiều.
Có điều... lời họ nói cũng chẳng sai.
Nhỡ đâu có địch nhân tập kích thì sao?
Vẫn còn có thể làm nhiệm vụ cấp báo, cầu viện!
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm từng bước từng bước tiến về phía mình.
Nàng khẽ giật mình. Vừa rồi... chuyện giữa ta và Thẩm Hàn Thu, có lẽ đã lọt vào mắt Ngụy Ngọc Lâm rồi đúng không?
Ngụy Ngọc Lâm đi đến trước mặt Tiêu Vũ.
Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ lùi về sau rồi.
Nhưng tư duy của Công chúa điện hạ nhà ta quả thực khác phàm nhân.
Tâm tư nàng như tạc bằng đá, suy nghĩ luôn nằm ngoài tầm hiểu biết của thế nhân.
Vì vậy Tiêu Vũ đứng đó, không hề có ý xê dịch.
Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ đã đứng sát cạnh nhau, Tiêu Vũ vẫn ngẩng đầu ung dung tự tại đối diện với Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy vẻ ngoài không chút e dè, phảng phất xem thường cả trời đất kia của Tiêu Vũ, cuối cùng chẳng kiềm nén nổi, vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Vũ.
Sau đó, một nụ hôn nồng nhiệt đặt xuống. Hơi thở nồng nàn phả lên dung nhan nàng, khiến Tiêu Vũ bất giác khẽ sững sờ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiêu Vũ cũng có chút mơ màng như kẻ say rượu, nàng nghĩ... mỹ nhân đã tự dâng mình vào lòng, há cớ gì lại chối từ!
Chối từ chẳng khác nào hèn nhát!
Cái sự cô độc này, vứt quách đi!
Dẫu cho mặt mũi không còn, cũng chẳng màng!
Nàng muốn “Đời người khi đắc ý, sao không tận hưởng một phen!”
Tiêu Vũ đang thầm nghĩ như vậy.
Ngụy Ngọc Lâm đã buông Tiêu Vũ ra, dùng ánh mắt nóng rực lại thâm thúy nhìn nàng: “Công chúa hành động khiếm nhã với ta nhiều lần, ta chỉ một lần... cũng không quá đáng đúng không?”