Trước Khi Lưu Đày : Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung - Chương 905

Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:36

Điện hạ kêu hắn ta cút cho thấy Điện hạ không có ý trách phạt hắn ta!

Vì vậy... chỉ có một mình Hắc Phong là thê lương nhất thiên hạ này.

Trên đường Hắc Phong và Thiết Sơn cùng nhau trở về, ánh mắt hắn ta chất chứa nỗi oán hận ngút trời.

Thiết Sơn thực sự không chịu nổi ánh mắt của Hắc Phong, đành phải thể hiện thái độ của mình: “Ta sẽ dọn dẹp chuồng heo cùng ngươi.”

Lúc này nét giận dữ trên mặt Hắc Phong mới vơi đi phần nào: “Vậy thì còn chấp nhận được!”

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ đang đứng trong đình, đón làn gió biển thổi tới.

Sau khi khí chất duyên dáng lãng mạn bị phá vỡ, lúc Ngụy Ngọc Lâm lại cúi đầu muốn hôn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không nhịn được mà bật cười.

“Phụt một tiếng, nàng bật cười khanh khách!” Tiêu Vũ không nhịn được mà cứ thế cười không ngừng.

Cười đến độ trên mặt Ngụy Ngọc Lâm dâng lên vẻ bất đắc dĩ.

“Chuyện nực cười đến thế ư?” Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ khẽ gật đầu, chỉ vào Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ngươi không cảm thấy chúng ta chẳng phải có điều gì đó thật lạ lùng sao?”

Ngụy Ngọc Lâm nghi hoặc: “Có gì lạ lùng?”

“Ấy chính là... mối huynh đệ tình thâm ngày trước giờ hóa thành tình nhân, quả là một điều hiếm thấy!” Tiêu Vũ không nhịn được lại muốn cười.

Ngụy Ngọc Lâm vừa nghe Tiêu Vũ nói như vậy thì sâu trong con ngươi hắn dường như bừng sáng thêm bao đốm lửa, cả người hắn cũng vì thế mà rạng rỡ hẳn lên.

Chuyện vừa rồi xảy đến quá đỗi bất ngờ, Ngụy Ngọc Lâm còn cảm thấy có lẽ mình đã mạo phạm Tiêu Vũ.

Hoặc là vừa rồi Tiêu Vũ hành động như vậy hẳn chỉ vì nhất thời xúc động mà thôi.

Nhưng hiện tại Tiêu Vũ nhắc tới hai chữ "tình nhân", người nào không ngốc cũng có thể thấu hiểu Tiêu Vũ có ý gì.

Ngụy Ngọc Lâm vươn tay muốn ôm Tiêu Vũ.

Nhưng lại sợ dọa Tiêu Vũ, khiến tất cả những gì vừa xảy ra phút chốc tan thành mây khói.

Lúc này thậm chí Ngụy Ngọc Lâm còn cảm thấy chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Tiêu Vũ cũng không kém phần dứt khoát, nàng nhón chân, khoan thai vòng cánh tay qua cổ của Ngụy Ngọc Lâm.

Đúng vậy, Tiêu Vũ dùng cách thức sánh vai của đôi huynh đệ thân thiết mà khoác lấy vai Ngụy Ngọc Lâm.

Lúc này Tiêu Vũ mới phát hiện, Ngụy Ngọc Lâm vậy mà rất cao.

Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Chà, không ngờ ngươi lại cao lớn đến nhường vậy.”

Ngụy Ngọc Lâm xoay người lại, dứt khoát ôm lấy Tiêu Vũ.

Vì vậy, cánh tay còn lại của Tiêu Vũ cũng vô thức vòng lấy cổ của Ngụy Ngọc Lâm.

Từ thế sánh bước huynh đệ thân thiết bỗng chốc hóa thành Tiêu Vũ dùng đôi cánh tay ôm chặt lấy cổ Ngụy Ngọc Lâm, không khí phút chốc lại trở nên mờ ám, tràn đầy tình ý.

Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm khàn khàn: “Công chúa, nàng thực lòng muốn đón nhận ta sao?”

Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Nếu không thì sao?”

“Vậy Công chúa, sau này nàng không thể không cần ta.” Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng nói.

Tiêu Vũ nghe thế thì sửng sốt một chút: “Nhân sinh được lúc đắc ý, cứ việc tận hưởng đi thôi! Việc về sau, nghĩ làm gì cho phiền não?”

Lúc trước Tiêu Vũ còn cảm thấy dáng vẻ không muốn chịu trách nhiệm với Ngụy Ngọc Lâm của mình giống như hạng nữ nhân bạc tình, nhưng Tiêu Vũ phát hiện... bây giờ hai người cũng đã định ở bên nhau rồi, nàng còn không chịu đưa ra hứa hẹn thì càng chẳng khác gì hạng nữ nhân bạc tình hơn nữa!

Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ như vậy cũng biết muốn Tiêu Vũ nói ra lời muốn gả cho mình chẳng hề dễ dàng chút nào.

Nhưng con người không thể tham lam, bây giờ có thể có được bước tiến này, hắn đã rất vui mừng rồi.

“Nếu như Công chúa muốn say đắm lạc thú trước mắt, vậy tất nhiên Ngụy mỗ xin nguyện bầu bạn tới cùng.” Nói xong Ngụy Ngọc Lâm ôm Tiêu Vũ chặt hơn một chút.

Tiêu Vũ bị Ngụy Ngọc Lâm ôm như vậy, không khỏi khẽ đẩy Ngụy Ngọc Lâm ra.

“Kìa, ta vẫn thấy có điều gì đó thật lạ lùng...”

Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ buông Tiêu Vũ ra.

Tiêu Vũ khẽ gãi đầu, lộ vẻ bối rối.

Lúc trước khi nàng dũng mãnh thì vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng khi bình tĩnh lại, những chuyện tình ái nồng nàn như vậy khiến nàng thực sự chưa quen.

Ngụy Ngọc Lâm đưa tay xoa đầu Tiêu Vũ: “Vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Tiêu Vũ lấy cớ rằng mình tuyệt đối không phải vì ngượng ngùng.

Chủ yếu là nàng chủ động thân thiết với Ngụy Ngọc Lâm thì vẫn không cảm thấy gì, song nếu Ngụy Ngọc Lâm chủ động, nàng lại thấy mình quá đỗi mềm yếu rồi!

Lúc này có lẽ Tiêu Vũ đã quên rằng mình cũng chẳng phải đấng nam nhi gì, mà là một tiểu nương tử!

Nhưng cũng may Ngụy Ngọc Lâm không vì Tiêu Vũ nói muốn nâng tầm quan hệ của hai người mà hành động càn rỡ.

Hắn vẫn vô cùng tôn trọng suy nghĩ của Tiêu Vũ.

Đối với Ngụy Ngọc Lâm, hắn có thể đứng bên cạnh Tiêu Vũ đã là niềm vui khôn xiết.

Tiêu Vũ suy nghĩ đôi chút rồi hỏi: “Ngươi bắt đầu phải lòng ta từ khi nào?”

Ngụy Ngọc Lâm trầm ngâm một lát, vô cùng thản nhiên đáp lời: “Nếu ta nói với Công chúa rằng bắt đầu từ khi vong quốc, ta mới phát hiện Công chúa nàng thật khác biệt, nàng có trách ta chăng?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.