Truyện Tn 70: Vợ Chồng Vạn Người Ghét, Đại Viện Nổi Điên - Chương 377
Cập nhật lúc: 03/09/2025 06:11
Còn có Trương Chí Viễn mà Diệp Tam Thu mang về từ xưởng dệt bông…
Ban đầu thằng nhóc đó còn ầm ĩ đòi về đi làm, ở nhà khách vài ngày, phát hiện ra ở đây ăn uống, ở đều tốt hơn trước, thằng nhóc đó dường như đã yêu thích cuộc sống này, không còn ầm ĩ đòi về nữa, thậm chí còn có ý định ở lại lâu dài.
Cứ để tổ chức nuôi Trương Chí Viễn cũng không phải là chuyện…
Chính ủy Vương đã sầu hai ngày hai đêm không ngủ.
Sáng nay thức dậy, lúc soi gương, ông phát hiện mình đã có tóc bạc!
Ngưu Ái Linh thương xót chính ủy Vương, buổi sáng đã không nhịn được mà cằn nhằn vài câu: “Lãnh đạo bộ đội đâu phải chỉ có mình ông, ông không biết chia sẻ gánh nặng cho người khác à?”
Buổi sáng chính ủy Vương còn chê Ngưu Ái Linh nói lung tung.
Bây giờ…
Chính ủy Vương cảm thấy vợ mình nói rất đúng, rất đúng, vô cùng đúng.
Ông nên chia sẻ bớt gánh nặng của mình.
Còn về việc chia sẻ cho ai?
Chính ủy Vương hướng ra cửa hô một tiếng “Tiểu Vương.”
Lính cần vụ Tiểu Vương đẩy cửa bước vào, hô một tiếng: “Chính ủy”.
Chính ủy Vương dặn dò Tiểu Vương: “Đi tìm tham mưu trưởng Ngụy đến cho tôi.”
Bộ đội chỉ có một tham mưu trưởng họ Ngụy, đó chính là bố của Ngụy Bình An, Ngụy Chí Minh.
Tiểu Vương: “Chính ủy, tham mưu trưởng Ngụy lúc này chắc không thể đến gặp ngài được đâu ạ.”
Chính ủy Vương khó hiểu hỏi: “Tại sao? Không nghe nói Ngụy Chí Minh gần đây có nhiệm vụ gì cả!”
Tiểu Vương nói thật: “Tham mưu trưởng Ngụy nhập viện rồi ạ!”
Chính ủy Vương nhíu chặt mày, thời khắc mấu chốt sao Ngụy Chí Minh lại nhập viện? Đây không phải là làm chậm trễ công việc sao?
“Ông ấy bị bệnh gì? Nếu không nghiêm trọng, cậu bảo ông ấy đến gặp tôi trước!”
Tiểu Vương mặt lộ vẻ khó xử.
Người khác không biết nguyên nhân thật sự Ngụy Chí Minh bị thương nhập viện.
Chứ cậu thì biết.
Chính ủy Vương vừa nhìn biểu cảm của Tiểu Vương, liền biết chuyện Ngụy Chí Minh nhập viện không đơn giản.
Nhưng ông lại không nghe nói Ngụy Chí Minh nhập viện.
“Tham mưu trưởng Ngụy rốt cuộc tại sao lại nhập viện? Cậu mau nói thật đi.”
Tiểu Vương không dám giấu giếm: “Tham mưu trưởng Ngụy bị người ta đá vào của… quý.”
Chính ủy Vương bị tin tức này làm cho kinh ngạc không nhẹ: “Ai to gan vậy dám đá vào của quý của Ngụy Chí Minh? Không muốn sống nữa à?”
Mẹ kiếp, ông đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Ngụy Chí Minh lại bị người ta đá vào của quý?!
Đồng cảm với Ngụy Chí Minh một giây!
Tiểu Vương: “Là con trai ruột của tham mưu trưởng Ngụy đá ạ.”
Chính ủy Vương kinh ngạc đến mức giọng nói cũng lạc đi: “Thằng nhóc Ngụy Bình An đó đá à? Tại sao?”
Biết quan hệ cha con nhà họ Ngụy không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức con trai đá vào của quý của bố!
Thằng nhóc hỗn láo Ngụy Bình An này lá gan ngày càng lớn.
Tiểu Vương đem những lời đồn gần đây trong khu tập thể về nhà họ Ngụy kể sơ qua cho chính ủy Vương nghe.
Cậu biết lời đồn truyền đến tai cậu, đã là bị tam sao thất bản.
Để chính ủy Vương nghe được thông tin gốc, cậu đề nghị.
“Chính ủy, dì chắc là rõ nhất, ngài vẫn nên về nhà hỏi dì đi ạ.”
Chính ủy Vương: “…”
Đúng vậy, sao vợ ông, một người thích buôn chuyện như vậy, lại không nói cho ông nghe chuyện phiếm của nhà họ Ngụy?
Vợ ông đổi tính rồi à?
Chính ủy Vương cảm thấy không thể nào.
Vợ ông cả đời chỉ có một sở thích là buôn chuyện, trước đây ông đã nói bao nhiêu lần, cũng không bỏ được thói xấu đó.
Bà ấy không thể nào đổi tính được?