Truyện Tn 70: Vợ Chồng Vạn Người Ghét, Đại Viện Nổi Điên - Chương 638
Cập nhật lúc: 03/09/2025 06:21
Lục Chiêu nằm trên chiếc giường ván trơ trọi, quay đầu ra lệnh cho Vương Hiểu Vân: “Đi tìm quản sự nông trường đến đây.” Ông tin rằng ông cụ đã dặn dò người phụ trách nông trường. Sức khỏe ông không tốt, ông cụ biết điều đó, chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ cho ông.
Vương Hiểu Vân khẽ đáp một tiếng, vội vàng đi ra cửa. Bà ta cũng nghĩ giống Lục Chiêu. Lục Chiêu là con trai ruột duy nhất của ông cụ, hổ dữ còn không ăn thịt con, ông cụ sẽ không thực sự bỏ mặc Lục Chiêu.
Còn bà ta là vợ Lục Chiêu, Lục Chiêu hiện tại lại đang nằm liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân. Chỉ cần bà ta chăm sóc Lục Chiêu thật tốt, ông cụ sẽ thấy được sự tốt đẹp của bà ta. Chỉ cần bà ta bám chắc vào Lục Chiêu, bà ta vẫn còn hy vọng cùng Lục Chiêu rời khỏi nông trường.
Đi ngang qua Lý Minh Dương, trên mặt Vương Hiểu Vân thoáng qua một tia rối rắm. Dù sao cũng là đứa con bà ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, nói không có tình cảm là giả. Nhưng nghĩ đến việc nó không phải con ruột của mình, còn con ruột của mình lại vì cha ruột của Lý Minh Dương mà sống c.h.ế.t không rõ, Vương Hiểu Vân có chút không thể đối mặt với Lý Minh Dương.
Nhưng mỗi lần đối diện với vẻ mặt cẩn trọng của Lý Minh Dương, Vương Hiểu Vân lại không nỡ lòng.
Nhìn Lý Minh Dương đứng ở cửa, lạnh đến tím cả mặt, Vương Hiểu Vân cuối cùng cũng không đành lòng: “Vào trông chừng… ông Lục đi.”
Lục Chiêu nằm trên giường lớn tiếng từ chối: “Bà đừng để nó lượn lờ trước mặt tôi.”
Bây giờ nhìn thấy Lý Minh Dương là ông lại tức, tức sôi cả ruột.
Ông rơi vào hoàn cảnh hiện tại là tại ai? Tại Vương Hiểu Vân, tại Lý Địch Giản, tại Lý Minh Dương, và cũng tại… Lục Tư Niên và Diệp Tam Thu, hai kẻ điên đó!
Lý Minh Dương coi như không nghe thấy lời Lục Chiêu, nhấc chân bước vào phòng. Đứng ngoài cửa một lúc, người cậu đã đông cứng. Sau mấy ngày bị giam, cậu đã chấp nhận thân phận của mình. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Đâu phải cậu là người tráo đổi con của nhà họ Lục. Lục Chiêu và Vương Hiểu Vân muốn trách thì cứ đi trách người đã tráo đổi bọn họ.
Lý Minh Dương đã không còn là Lý Minh Dương răm rắp nghe lời Lục Chiêu nữa. Ngay từ khi biết cha ruột mình là gián điệp, cậu đã biết đời mình coi như xong.
Nhưng cậu lại muốn sống…
Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, tự mình sống sót rất khó. Đi theo Lục Chiêu và Vương Hiểu Vân đến nông trường là điều Lý Minh Dương không ngờ tới, càng không ngờ là đối ngoại cậu vẫn là con trai của họ, chỉ đổi họ mà thôi. Lý Minh Dương không quan tâm mang họ gì, cậu chỉ muốn sống sót.
Căn phòng này là nông trường phân cho ba người họ, dựa vào cái gì mà không cho cậu vào? Dù sao Lục Chiêu bây giờ cũng đang nằm liệt giường không động đậy được, chẳng làm gì được cậu, Lý Minh Dương chẳng sợ.
Lý Minh Dương bước vào phòng.
Vương Hiểu Vân khuyên Lục Chiêu: “Ông Lục, ông nằm trên giường không cử động được, để Minh Dương trông chừng ông, tôi cũng yên tâm.”
Đồng thời, bà ta cũng đang nhắc nhở Lục Chiêu. Ông là người ngay cả sinh hoạt cũng không tự lo được, đừng có mà chướng mắt người này, chướng mắt người kia. Nói không chừng sau này còn phải nhờ đến Minh Dương. Minh Dương tuy nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là con trai, có thể đi lại tự do. Có những việc bà ta không tiện làm, bà ta còn trông cậy vào Minh Dương giúp một tay. Lão Lục chọc giận Minh Dương, chẳng có lợi gì cho ông cả.
Lục Chiêu ngạo mạn nói: “Tôi không cần nó trông.”
Lời này của Lục Chiêu nói chưa được năm tiếng đã bị vả mặt.
Vương Hiểu Vân đi tìm quản sự nông trường, nhưng quản sự không đến gặp Lục Chiêu. Lục Chiêu đã nghĩ quá nhiều, ông cụ không hề dặn dò bất cứ ai ở nông trường. Nông trường cũng không muốn gia đình Lục Chiêu vừa đến đã gây chuyện. Cuối cùng, họ tìm được hai cái chăn cũ đưa cho Vương Hiểu Vân, còn cho họ mượn mấy cân lương thực thô. Còn lại, tự mình xoay sở.