Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 213

Cập nhật lúc: 21/09/2025 04:08

Trâu thị vốn định về phủ hỏi Ân Tu Viễn tình hình.

Kết quả xe ngựa đi đến phố Triều Dương, thì nghe thấy bá tánh bên đường bàn tán.

“Các ngươi nghe nói chưa? Trước đây những bá tánh ngoài thành căn bản không phải nhiễm dịch bệnh, mà là trúng vu cổ chi thuật của Nam Cương.”

“Cái Thừa Vương này quả nhiên là kẻ tâm địa đen tối, trước kia đã hại bá tánh Dự Châu không nói, bây giờ lại dám cấu kết địch ngoài tàn hại quân dân triều ta.”

“Loại người này sớm nên g.i.ế.c đi mới phải.”

“Chuyện này ta biết, có đứa cháu nhỏ của ta cách đây ít lâu ra ngoài thành làm ăn, cũng bị nhiễm bệnh và bị cách ly ngoài thành, sáng nay mới về đến nhà. Nó suýt chút nữa bị cái cổ đó hại chết, may nhờ Đại tiểu thư Ân gia ra tay, mới cứu được mạng bọn họ.”

“Y thuật của Đại tiểu thư Ân gia này thật là giỏi giang, lại có tấm lòng Bồ Tát, đợi sau này gả cho Kính Vương, nói không chừng có một ngày... đó thật là phúc khí của bá tánh chúng ta.” Người nói chỉ nói đến đó.

Người thông minh đều đã hiểu.

Nhưng cũng có những người chưa đọc sách, lại không nhịn được tò mò hỏi: “Có một ngày gì? Ngươi mau nói rõ ràng đi!”

Người kia liếc nhìn người bên cạnh, hạ thấp giọng nói: “Mẫu nghi thiên hạ.”

Những lời sau đó Trâu thị đã không nghe rõ nữa.

Tình thế hiện tại, nàng ta cũng không biết phải làm sao, đành phải quay về tìm Ân Tu Viễn bàn bạc.

Ngoài thành phía nam.

Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi tới.

Bánh xe nghiến trên mặt đường phát ra tiếng “cút kít”.

Mặc Ảnh ngồi trước xe điều khiển ngựa.

Mặc Tinh và Phương Hoa cưỡi ngựa theo sau.

Ân Nguyệt và Tiêu Lăng Diễm rời Vân Xuyên Thành, đi chưa bao xa thì gặp hai người Mặc Tinh đang chuẩn bị hội hợp với họ.

Hai người bọn họ hồi phục vết thương rất nhanh, vết thương do tên đã lành.

Một chút vết d.a.o trên người đối với bọn họ vốn là chuyện thường ngày, không ảnh hưởng đến việc đi đường.

Trong xe, Ân Nguyệt đang gối đầu lên đùi Tiêu Lăng Diễm say ngủ.

Chiếc xe ngựa này là do Tiêu Lăng Diễm sai người chuẩn bị khi còn ở dịch trạm ngoài thành.

Đi ngựa mấy ngày liên tục, Ân Nguyệt đã mệt mỏi rã rời, vừa lên xe ngựa đã ngủ thiếp đi.

Tiêu Lăng Diễm vốn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như cảm nhận được điều gì, hắn chợt mở mắt ra, đưa tay ra ngoài cửa sổ ra hiệu.

Mặc Vũ vừa mới đến gần, mở miệng còn chưa kịp nói gì, lại nhanh chóng im bặt.

Mặc Ảnh điều khiển xe ngựa từ từ dừng lại.

Tiêu Lăng Diễm nhẹ nhàng nâng đầu Ân Nguyệt lên, rồi đặt một chiếc gối tựa dưới.

Hắn vén rèm xe định bước ra ngoài.

“Đến rồi sao?”

Tiêu Lăng Diễm quay người, thấy Ân Nguyệt đang lười biếng ngồi dậy.

“Chưa đến, nàng cứ ngủ tiếp đi, ta ra ngoài xử lý chút chuyện.”

“Ưm...” Ân Nguyệt duỗi người rồi lại nằm xuống.

Khi Tiêu Lăng Diễm xuống xe ngựa, trên mặt hắn vẫn còn vương chút ấm áp.

Thấy vẻ mặt ngây người của Mặc Vũ, sắc mặt hắn lập tức lạnh đi vài phần: “Nói.”

Mặc Vũ toàn thân run lên: “Bẩm chủ tử, Hoàng thượng đã hạ chỉ bắt giữ Tiêu Dật Thần, Hoàng hậu bị giam lỏng.”

“Văn bản nhượng địa mà Lương Tấn đại diện Nam Cương ký với Tiêu Dật Thần đã dâng lên Thánh thượng. Tuy nhiên, thuộc hạ không ngờ Lương Tấn lại là kẻ cứng đầu, vẫn không chịu khai ra Nghi Phi.”

Lương Tấn thực ra căn bản không để Tiêu Dật Thần vào mắt, sở dĩ ký văn bản đó chẳng qua là để hắn tin tưởng mình, để hắn ra tay đối phó Ân Nguyệt, văn bản đó giữ lại cũng chỉ là bằng chứng để kiềm chế hắn.

Không ngờ cuối cùng, tất cả đều rơi vào tay Tiêu Lăng Diễm.

“Lương Tấn... người nhà họ Lương của Nam Cương, ta thật sự đã xem thường hắn rồi.” Mắt Tiêu Lăng Diễm hơi híp lại, vẻ mặt lạnh lùng không ai dám đến gần, khác hẳn với lúc vừa ra khỏi xe ngựa.

“Chuyện Nghi Phi, ta tự có tính toán. Ninh Quốc công có phản ứng gì với việc này?”

“Trước khi thuộc hạ đến, các quan viên dưới trướng Tiêu Dật Thần quả thực có đến phủ Ninh Quốc công, nhưng Ninh Quốc công không tiếp kiến, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ hành động nào.”

“Ngoài ra...” Mặc Vũ ngừng lại, nói, “Mấy ngày trước phủ Thượng thư Bộ Công tổ chức một tiệc thưởng cúc, Mộc tiểu thư mời không ít nữ tử quan lại tham gia. Người được phái đi theo dõi An Vương báo lại, ngày hôm đó An Vương cũng đã đến Mộc phủ. Ngày hôm sau Nghi Phi liền triệu kiến đích tiểu thư của hai nhà Lại bộ và Lễ bộ vào cung.”

“Lão Tứ trầm mặc nhiều năm, hôn sự vẫn chưa định. Hiện giờ Nam Cương chiến bại, Nghi Phi e rằng đang sốt ruột, muốn bắt đầu dọn đường cho lão Tứ.” Tiêu Lăng Diễm căn dặn: “Theo dõi chặt chẽ hành động của bọn họ.”

“Vâng.”

Tiêu Lăng Diễm lại hỏi: “Hô Duyên Liệt đã áp giải đến chưa?”

“Mới đến trước giờ Ngọ, thuộc hạ đã sắp xếp người ở biệt viện ngoại ô kinh thành, phái ám vệ canh giữ.”

Tiêu Lăng Diễm khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Còn chuyện gì khác không?”

Mặc Vũ lắc đầu: “Thuộc hạ xin cáo lui!”

Nói xong liền biến mất.

Nhớ lại vẻ mặt của chủ tử khi bước ra từ xe ngựa, Mặc Vũ đột nhiên lắc đầu, “Ảo giác... Chủ tử vẫn là chủ tử đó thôi, chỉ là đối đãi với Đại tiểu thư khác biệt mà thôi.”

“Tỉnh rồi sao?” Tiêu Lăng Diễm lên xe ngựa liền thay đổi thành một khuôn mặt ôn hòa.

Ân Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Tiêu Lăng Diễm dịu dàng nói: “Vẫn còn một đoạn đường, ngủ thêm lát nữa không?”

“Thôi, về rồi ngủ cũng vậy.” Nhớ lại lời vừa nghe được, Ân Nguyệt hỏi, “Chàng đã áp giải Hô Duyên Liệt vào kinh rồi ư?”

Ân Nguyệt tưởng rằng sau khi chiến sự Vân Xuyên dừng lại, Hô Duyên Liệt đã được thả rồi.

“Ừm.” Tiêu Lăng Diễm nhìn chằm chằm Ân Nguyệt, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi không thôi, “Nếu không phải hắn còn hữu dụng, ta tuyệt đối sẽ không giữ hắn đến bây giờ.”

Hô Duyên Liệt suýt chút nữa đã khiến hắn mất đi người trước mắt.

“Nam Cương Vương đồng ý sao?”

Tiêu Lăng Diễm dời mắt đi, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Đây là một trong những điều kiện mà ta đã đồng ý đình chiến với Nam Cương.”

Là vì nàng sao?

Ân Nguyệt chớp chớp đôi mắt mơ màng, không hỏi ra lời.

Chương này chưa kết thúc, mời nhấp vào trang sau để tiếp tục đọc!

Tiêu Lăng Diễm trở về kinh, hai vạn Mặc Vũ Vệ ở Vân Xuyên Thành tự nhiên cũng được điều về.

Tuy nhiên tốc độ hành quân của quân đội tự nhiên không thể so sánh với họ, hiện tại vẫn còn đang trên đường.

Tiêu Lăng Diễm lần này về không hề khoa trương.

Cho nên khi thấy Viên công công dẫn người chờ ở cổng thành, mọi người đều tràn đầy tò mò.

“Vị công công này là ai vậy? Đã đứng đó rất lâu rồi.”

“Suỵt... Ngươi nói nhỏ thôi, vị này chính là người hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, chọc giận hắn, sẽ không có kết cục tốt đâu!”

“Không biết là ai mà có thể có được uy thế này, lại khiến Viên công công đích thân đến đây chờ đợi.”

Viên Lộc vẻ mặt không chút gợn sóng, không hề bị lời bàn tán của bá tánh ảnh hưởng.

Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, vui vẻ tiến lên nghênh đón.

“Nô tài, tham kiến Kính Vương điện hạ.” Viên Lộc hành lễ, nói, “Nô tài phụng mệnh Hoàng thượng đặc biệt đến đây nghênh đón Vương gia, Hoàng thượng truyền Vương gia lập tức vào cung.”

“Ta biết rồi.” Trong xe ngựa truyền ra giọng của Tiêu Lăng Diễm, “Viên công công cứ về cung trước, ta lát nữa sẽ vào cung.”

“Cái này...” Viên Lộc tỏ vẻ khó xử, còn có chuyện gì cấp bách hơn việc vào cung diện kiến Thánh thượng sao?

Tiêu Lăng Diễm căn bản không để ý đến suy nghĩ của Viên Lộc, trực tiếp ra lệnh: “Đi phủ Tể tướng trước!”

“Vâng!” Mặc Ảnh vừa định phất roi điều khiển ngựa.

Trong xe ngựa vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Khoan đã!”

Viên Lộc sững sờ.

Tiếng nói này...

Khoan đã...

Phủ Tể tướng?

Hắn sao lại không nghĩ tới nhỉ?

Kính Vương điện hạ đây là cùng Đại tiểu thư Ân gia cùng nhau về kinh rồi!

“Vương gia có việc muộn chút vào cung cũng không sao, nô tài sẽ về cung bẩm báo Hoàng thượng ngay.” Viên Lộc xua tan vẻ u ám, mặt tươi cười rạng rỡ, “Nô tài xin cáo lui.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.