Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 238

Cập nhật lúc: 21/09/2025 04:11

Ân Nguyệt nhắm chặt hai mắt, cứng đờ xoay người, quay lưng lại với Tiêu Lăng Diễm, mặt lập tức sụp xuống: Ân Nguyệt à Ân Nguyệt… nàng chẳng phải tự mình đào hố tự mình nhảy vào sao?

Tiêu Lăng Diễm khẽ cười một tiếng, đắp chăn chỉnh tề cho Ân Nguyệt, rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau.

Ở hai phía đông nam kinh thành, số lượng lớn cấm quân tuần tra, chỉ trong một ngày, hàng chục quan lại triều đình bị tịch thu gia sản, tống vào ngục.

Lòng người trong thành hoang mang.

Một tin tức chấn động kinh hoàng nhanh chóng lan truyền.

An Vương Tiêu Vĩnh Niên mưu nghịch làm loạn, sau khi sự việc bại lộ liền tại chỗ tự vẫn.

Sinh mẫu của hắn, Nghi phi, là người nhà họ Mộc, năm xưa đã thay thế tú nữ chờ tuyển của Dương gia nhập cung, phạm tội khi quân, còn hãm hại Toàn phi, sinh mẫu của Cảnh Vương.

Xét thấy tổ tiên Dương gia có công bảo vệ một phương bách tính, miễn đi tội tru di mãn môn, còn những người liên quan đến vụ án này thì tội không thể dung thứ.

Thê tử của Ân Tể tướng, Trâu thị, câu kết với Nghi phi, độc hại nguyên phối Lan thị, phán thu hậu vấn trảm.

Trước đó, hai nhà Lại bộ và Lễ bộ, từng được Nghi phi để mắt đến, sợ hãi không nhẹ.

May mắn hôn sự của nữ nhi mình vẫn chưa định.

“Tiêu Vĩnh Niên tự vẫn rồi sao?” Ân Nguyệt hỏi.

Phương Hoa nói: “Khi cấm quân đến An Vương phủ hôm qua, Tiêu Vĩnh Niên đã sớm biết tin bỏ trốn, sau đó bị Mặc Vũ Vệ bắt về ám các, là Vương gia tự tay trảm sát hắn.”

Thân thế của Tiêu Vĩnh Niên liên quan đến thể diện hoàng gia, cho nên chân tướng sự việc không hề truyền ra ngoài.

“Ân Nguyệt!” Từ viện bên cạnh truyền đến một tiếng gầm thét.

Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn tới.

“Là Nhị thiếu gia Ân gia.” Phương Hoa nói: “Chuyện Trâu thị bị định tội sáng nay đã lan truyền khắp thành, bên Thái Học Viện hẳn cũng nghe được ít nhiều.”

Ân Nguyệt thu lại ánh mắt, đứng dậy về phòng, “Đừng để hắn vào làm phiền ta, nếu dám xông vào, cứ ném hắn ra ngoài.”

“Thuộc hạ đã rõ.” Phương Hoa lãnh mệnh.

Ân Minh Dương hôm nay ở học đường bị người ta chê cười, nói sinh mẫu hắn là một kẻ sát nhân.

Hắn còn đánh nhau với người khác.

Cuối cùng không màng sự ngăn cản của lính gác học đường, lao xuống núi một mạch chạy về phủ Tể tướng.

10_Hắn hỏi Ân Văn Dao, mới biết là Ân Nguyệt hãm hại mẫu thân hắn, hại hắn trở thành con trai của kẻ sát nhân, trở thành trò cười của kinh thành.

Ân Minh Dương gầm lên một tiếng, liền ra khỏi Ly Tương Các, xoay người đi về phía Thanh Lan Uyển bên cạnh.

Chỉ tiếc hắn vẫn chưa đến gần cổng viện, đã bị Phương Hoa chặn lại.

“Tiện tỳ từ đâu tới?” Ân Minh Dương gầm lên với Phương Hoa, “Không có mắt sao? Mau nhường đường cho bổn thiếu gia!”

Phương Hoa cầm kiếm đứng thẳng, lạnh giọng nói: “Chủ tử nhà ta đang nghỉ ngơi, mời ngươi rời đi.”

“Cút ngay!” Ân Minh Dương cố chấp tiến lên, “Bổn thiếu gia hôm nay nhất định phải…”

Ngay khi hắn định vượt qua Phương Hoa, cả người đột nhiên lơ lửng giữa không trung, “Ngươi… ngươi muốn làm gì.”

Phương Hoa xách cổ áo sau lưng hắn, hơi thở bình ổn nói: “Ném ngươi ra ngoài.”

“Ngươi dám sao?!” Mắt Ân Minh Dương sắp lồi ra ngoài.

Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng “Rầm”, Ân Minh Dương bị ném xa ba trượng.

Ân Minh Dương bị ngã đau điếng, miệng nhăn nhó, đồng thời cũng kinh ngạc tỳ nữ này lại có sức lực lớn đến vậy.

Hắn cố nén đau, bò dậy còn muốn tiến lên.

Lần này, hắn giữ lại một tâm nhãn, hai chân tích lực, muốn nhân lúc Phương Hoa không chú ý, tăng tốc xông vào.

Kết quả lại là một tiếng "bụp", Phương Hoa trực tiếp một cước đá bay hắn.

Ngã còn xa hơn cả vừa nãy.

“Khụ...... khụ khụ khụ.....” Ân Minh Dương ôm ngực, nguyền rủa, “Tiện tỳ to gan, ngươi dám...... ngươi dám động thủ đánh chủ tử.”

“Người đâu! Gọi người đến đây cho bổn thiếu gia!”

Ân Minh Dương gọi nửa ngày, cũng chẳng thấy một ai tới, tức đến run rẩy cả người.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, đám tiểu tư hầu hạ Ân Minh Dương không biết hắn đã về phủ.

Người trong phủ nghe thấy Nhị thiếu gia làm loạn ở cửa Thanh Lan Uyển, đã sớm sợ hãi mà trốn đi, nào còn dám ra mặt.

“Nhị thiếu gia này đã lâu không dám tìm phiền phức cho Đại tiểu thư, hôm nay e là vì chuyện của phu nhân nên mới trở về phải không?”

“Phu nhân gì chứ, cái bà Trâu thị đó chính là hung thủ đã đầu độc nguyên phối chính thê của Tể tướng.”

“Chẳng phải đó là sinh mẫu của Đại tiểu thư sao? Nhị thiếu gia này vậy mà còn dám tìm Đại tiểu thư.”

“Nghe người già trong phủ nói, cố phu nhân tính tình cực tốt, chưa bao giờ dễ dàng trách phạt hạ nhân, cái bà Trâu thị này quả thực là độc ác.”

“Đi thôi đi thôi, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi, nói gì thì nói, Nhị thiếu gia vẫn là chủ tử, vạn nhất bị hắn nhìn thấy, chúng ta đều phải chịu phạt.”

Vài tên bộc từ từ tản đi.

Phương Hoa ôm kiếm, đứng thẳng tắp ở cửa viện, mắt không hề liếc ngang.

Ân Văn Dao trốn trong bóng tối lén lút nhìn, trong lòng thầm mắng Ân Minh Dương phế vật, ngay cả cửa của Ân Nguyệt cũng không vào được.

Ân Minh Dương không dám tiến lên nữa, lủi thủi bỏ đi.

Quyết định đợi phụ thân bãi triều trở về, để ông ấy xử trí Ân Nguyệt.

Nhưng Ân Tu Viễn nào dám xử trí Ân Nguyệt.

Thậm chí còn nói với Ân Minh Dương rằng Trâu thị đầu độc Lan thị chứng cứ xác thực, không phải Ân Nguyệt hãm hại, bảo hắn đừng đi trêu chọc Ân Nguyệt nữa.

Ân Minh Dương khó mà chấp nhận mình thực sự đã trở thành con của hung phạm.

Từ đó về sau, hắn suy sụp hoàn toàn, ngay cả học đường cũng không đến, suốt ngày chìm trong men rượu.

Lão phu nhân không thể quản được Ân Minh Dương, liền đổ hết mọi chuyện lên đầu Ân Nguyệt.

Cho rằng nàng đã khiến gia trạch nhà Ân bất an.

Mấy ngày sau

Ân Nguyệt từ Ngọc Thanh Trai trở về, tiện đường ghé Lâm Phong Đường tìm Ân Minh Ngạn.

“Lại không có trong phủ?”

Ân Nguyệt hỏi tiểu tư trong viện: “Ngươi có biết đại ca ta gần đây bận rộn việc gì không? Mấy ngày rồi không thấy người đâu.”

“Đại thiếu gia mỗi ngày bãi triều, đều sẽ đến Đại tướng quân phủ một chuyến rồi mới trở về, ngày thường giờ này cũng nên về rồi, hôm nay vẫn chưa về, đoán chừng là lại đích thân đi Triều Dương phố sắm sửa đồ đạc rồi.”

Ân Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, đại ca trở về ngươi nói với huynh ấy một tiếng.”

“Vâng, Đại tiểu thư.”

Ra khỏi Lâm Phong Đường, Hương Lan liền hỏi: “Đại thiếu gia vội vã sắm sửa đồ đạc như vậy, là chuẩn bị dọn đến tướng quân phủ sao?”

Ân Nguyệt nói: “Đại tướng quân phủ do Thánh Thượng ngự tứ, không thể cứ để trống mãi. Chuyển đến đó cũng là để biểu thị sự đội ơn.”

“Nhưng tiểu thư sau Tết sang xuân liền phải xuất giá rồi, đại thiếu gia sao không đợi tiểu thư xuất giá rồi hãy đi.” Hương Lan lẩm bẩm, “Đại thiếu gia trấn thủ Nam Cương nhiều năm, khó khăn lắm mới trở về, thế này thì hay rồi, tiểu thư sau này muốn gặp đại thiếu gia một mặt còn phải chạy đến tướng quân phủ.”

Ân Nguyệt cười nói: “Tướng quân phủ cũng đâu xa, đại ca rời đi cũng tốt, ít nhất còn thanh tịnh hơn Tể tướng phủ này.”

“Tiểu thư nói phải.” Hương Lan gật đầu đồng tình.

Ngày hôm sau.

Ân Nguyệt dùng xong bữa sáng, phơi nắng một lát trong viện, định đi Ngọc Thanh Trai một chuyến.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tiêu Lăng Diễm và xe ngựa nhà Ân, đồng thời đậu ở cửa phủ.

Thấy bên cạnh xe ngựa có quản gia Lý Trạch của Kính Vương phủ đi theo, Ân Nguyệt lúc này mới nhớ ra, mấy hôm trước Tào quản gia đến Thanh Lan Uyển nói, hai ngày nữa Kính Vương sẽ đến phủ bàn bạc chuyện hôn lễ.

Xem ra, hẳn là bãi triều xong liền trực tiếp đến đây.

Ân Nguyệt dứt khoát đứng trước cửa chờ.

Tiêu Lăng Diễm xuống xe ngựa, đi về phía Ân Nguyệt, “Nàng muốn đi đâu?”

“Không đi đâu cả, ra đây đón chàng.” Ân Nguyệt chớp chớp đôi mắt long lanh nước, khẽ mỉm cười.

Tuyệt đối không thể để Tiêu Lăng Diễm biết, nàng đã quên mất chuyện ngày hôm nay.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.