Tuế Tuế Xuân Hoan - Chương 64: Đây Đều Là Số Mệnh Của Chúng Ta

Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:46

An Dương Bá ngẩng đầu lên, thấy phu nhân nhà mình cười gần như điên loạn, không khỏi sinh lòng bi ai, vội vã nắm lấy tay nàng.

An Dương Bá phu nhân không né tránh, nàng cúi đầu xuống, nhìn An Dương Bá đang đầm đìa nước mắt, từ từ ngừng tiếng cười.

Một lúc lâu sau, nàng khàn giọng nói: "Chàng không cần như vậy."

Nói về hèn hạ, nàng so với phu quân còn hơn không kém.

Những năm này, mọi người đều cười nàng mắc chứng mất trí, sao nàng có thể không biết?

Nàng không bận tâm, nàng chỉ muốn Tầm nhi trở về.

Nhưng nàng sớm đã biết, Tầm nhi không thể trở về nữa....…

Nàng chỉ không thể chấp nhận, Tầm nhi c.h.ế.t vì sự sơ suất của nàng, không thể chấp nhận câu nói cuối cùng nàng dành cho nó là:

"Tầm nhi, nương thực sự mệt rồi, con cứ ngoan ngoãn một chút, hiểu chuyện một chút, hôm nay đừng xuất hiện trước mặt mọi người, có được không?"

Nàng ghét nó mất mặt, ghét nó là một gánh nặng.

Trước khi ra khỏi phòng, nàng đã giao Tầm nhi lại cho người hầu.

Tầm nhi lại từng bước đuổi theo, nắm chặt cánh tay nàng, cầu xin: "Nương, Tầm nhi muốn nương."

Thế nhưng trong lòng nàng đang nghĩ đến yến tiệc phía trước, nghĩ đến hôm nay không thể mất thể diện, liền không chút do dự gỡ tay Tầm nhi ra, bảo người hầu bên cạnh giữ chặt nó lại.

"Các ngươi đều trông chừng kỹ vào, nếu để thiếu gia chạy đến yến tiệc phía trước, hãy cẩn thận cái mạng của các ngươi!"

Câu dặn dò cuối cùng của nàng, không phải là bảo bọn họ chăm sóc tốt cho Tầm nhi, mà vẫn là lo lắng cho thể diện của mình.

Có lẽ chính vì câu nói này, sau khi Tầm nhi mất tích, những người hầu đó mới không dám đến tìm nàng.

Sau đó, nàng cứ thế không ngoảnh đầu lại mà đi, để Tầm nhi ở trong phòng điên cuồng đập cửa, điên cuồng gọi nàng:

"Nương! Nương! Đừng bỏ rơi Tầm nhi mà!"

An Dương Bá phu nhân lúc này đã không còn cảm thấy đau lòng, trái tim nàng đã bị khoét rỗng, không còn chút ý niệm nào, tự nhiên sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.

Khoảnh khắc Giang Tầm mở mắt, nàng đã nhận ra điều bất thường.

Tầm nhi trước đây khi nhìn nàng, luôn tràn đầy niềm vui và sự ỷ lại, nhưng Giang Tầm thì không giống vậy, trong mắt hắn chỉ có sự xa lạ và sợ hãi.

Mấy ngày đầu sau khi tỉnh khỏi cơn sốt cao, chính nàng đã đích thân thức đêm trông chừng Giang Tầm, nàng nghe thấy Giang Tầm lần lượt giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, miệng kêu lên điều gì đó, rồi là những đêm dài không ngủ.

Lúc đó nàng đã biết, Giang Tầm không phải tự nguyện đến đây.

Hắn muốn trở về, muốn đến mức gần như phát điên, mê man suốt hơn một tháng.

Thế nhưng điều đó không thể thay đổi việc hắn đã chiếm giữ thân thể của Tầm nhi.

Vậy nên nàng bắt đầu thử đủ mọi phương pháp.

Nàng ban đầu nghĩ, Giang Tầm sẽ chống cự, sẽ chạy trốn, vì vậy đã sai người hầu giữ chặt hắn.

Thế nhưng sau đó nàng phát hiện, hắn chưa bao giờ phản kháng, dù bị dìm vào lồng, nước ngập qua đầu, gần như dìm c.h.ế.t hắn, hắn cũng không hề giãy giụa một chút nào.

Nàng cảm thấy mình sắp phát điên, đôi khi nàng thậm chí còn nghĩ, nếu kẻ chiếm giữ thân thể Tầm nhi là một kẻ vô liêm sỉ thì tốt biết mấy.

Như vậy nàng sẽ không cảm thấy áy náy, sẽ không lén lút nhìn hắn, sẽ không ngày càng không nỡ, mỗi lần đánh vào người hắn, chính nàng cũng đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Nàng biết, Giang Tầm là vô tội, hắn cũng không muốn rời xa cha nương ruột thịt của mình, đối mặt với một người đàn bà điên như nàng.

Thế nhưng nếu nàng không làm gì đó, liền cảm thấy mình đã hoàn toàn từ bỏ, phản bội Tầm nhi.

Ngày qua ngày bị giày vò, nàng cũng mệt mỏi rồi, hơn nữa lần này, chính mình suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t hắn, hại c.h.ế.t cả An Dương Bá phủ.

Thôi vậy thôi vậy.

An Dương Bá phu nhân ngẩng đầu, đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, bình tĩnh nói hết mọi chuyện đã xảy ra ở Đại Chiêu Tự những ngày qua cho An Dương Bá.

An Dương Bá lắng nghe cẩn thận, nhưng không hiểu sao, vẻ bình tĩnh của An Dương Bá phu nhân lại khiến y hoảng sợ.

Và sau khi An Dương Bá phu nhân dứt lời, tinh thần nàng dường như suy sụp hẳn, cả người tiều tụy, già đi rất nhiều trong khoảnh khắc.

"Đi đi, đi giải vây cho hắn, hắn đã có sự đề phòng, chắc chắn vẫn còn kịp."

An Dương Bá phu nhân nói xong, chầm chậm chống đất đứng dậy, bước chân loạng choạng nhưng vẫn không ngừng lại, không quay đầu mà đi vào phòng.

"Phu nhân....…"

An Dương Bá run rẩy gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo.

An Dương Bá phu nhân quay đầu lại, nhìn An Dương Bá một cách kiên định, đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ nhạt, ôn tồn nói:

"Lão gia, đây đều là số mệnh của chúng ta."

Nàng nói xong, gỡ tay An Dương Bá đang nắm lấy nàng, khi quay đầu lại, nước mắt đã tuôn rơi.

"Hãy đưa hắn về đây gặp ta đi, ta có vài lời muốn nói với hắn."

An Dương Bá phu nhân bổ sung một câu, rồi tiếp tục bước đi.

Đúng lúc này, bên ngoài sân, Ôn Thành Nghiệp thấy An Dương Bá mãi không ra, liền giục một câu:

"Bá gia, thời gian không còn sớm nữa."

An Dương Bá bỗng nhiên quay đầu lại, thấy trời đã gần tối, cũng không dám chần chừ nữa.

"Phu nhân, chờ ta, ta sẽ đưa Giang Tầm về, chúng ta có chuyện gì thì cùng nhau nói rõ."

An Dương Bá phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.

An Dương Bá ba bước một quay đầu, ra khỏi sân, liền sai các nha hoàn đang co ro một bên: "Tất cả vào trong, không rời nửa bước canh chừng phu nhân."

Y lại nhìn Nam Phong, gấp gáp nói: "Nam Phong, ngươi cứ canh giữ ở đây, không được đi đâu cả."

Nam Phong vội vàng đáp lời, thiếu gia đã dặn dò hắn từ sớm rồi.

Thấy bốn nha hoàn đều đã vào trong, An Dương Bá lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, nghiêm nghị nói với Ôn Thành Nghiệp:

"Nội tử đã kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Ôn thống lĩnh, chúng ta lập tức vào cung diện kiến Thánh thượng đi."

Chuyện An Dương Bá phủ bị vây đã lan truyền khắp kinh thành, lúc này bên ngoài phủ không thiếu kẻ hiếu kỳ đến xem.

Chỉ là mọi người đều không dám lại gần, chỉ đứng từ xa, xì xào bàn tán.

Lúc này, kẽo kẹt..

Cánh cửa lớn của An Dương Bá phủ đột nhiên mở ra!

Mọi người vội vàng nhón chân nhìn vào, liền thấy mấy người bước ra, phóng ngựa lên, còn có một bà tử bị trói gô giải lên xe ngựa, một đoàn người phóng nhanh về phía Hoàng cung.

Thấy cảnh này, không ít người trước phủ liền tản đi tứ tán, hiển nhiên đều là các bên đến dò la tin tức.

Giang Tầm tuy giờ chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng lại rất được Thánh thượng thưởng thức, lại còn cho phép hắn thường xuyên ở bên cạnh Hoàng tôn, tự nhiên khác với quan viên bình thường.

Trong xe ngựa ở góc khuất.

Thẩm Gia Tuế chỉ vén một góc rèm xe nhìn ra ngoài.

Thấy An Dương Bá còn có thể ngự ngựa vào cung, Thẩm Gia Tuế liền biết, lần này Giang Tầm thật sự đã phòng bị kịp thời rồi.

Yên tâm rồi, nàng liền cảm thấy bụng đói cồn cào, lập tức bảo tiểu tư đánh xe quay về phủ.

Trên đường đi, đầu óc Thẩm Gia Tuế cũng không rảnh rỗi.

Kiếp trước sai lầm lớn đã gây ra, không biết Giang Tầm dùng cách gì mà giữ được An Dương Bá phủ, nhưng An Dương Bá phu nhân thì chắc chắn phải chết.

Cho dù nàng bị người khác lợi dụng, nhưng việc dùng vu cổ chi thuật mạo phạm Hiến Hoài Thái tử đã thành sự thật, đây là điều Thánh thượng hiện tại không thể nào dung thứ.

Lần này An Dương Bá phu nhân chắc có thể sống sót rồi...... phải không?

Suy nghĩ đến đây, Thẩm Gia Tuế chợt nhớ đến lời Giang Tầm nói với nàng ở Bi Lâm hôm đó:

"Mẫu thân không thể chấp nhận sự thay đổi của ta, cho rằng ta đã c.h.ế.t vào năm mười tuổi."

An Dương Bá phu nhân coi vu cổ chi thuật này là cọng rơm cứu mạng, với hy vọng triệu hồi Giang Tầm trong lòng nàng trở về.

Nếu hôm nay không chỉ biết vu cổ chi thuật là giả, mà nàng còn bị gian nhân lợi dụng, suýt chút nữa hại c.h.ế.t cả An Dương Bá phủ, nàng...... sẽ không nghĩ quẩn chứ?

Thẩm Gia Tuế nghĩ vậy, trong đầu lóe lên khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi của An Dương Bá phu nhân, cùng với thân thể gầy gò yếu ớt đó, trong lòng nàng càng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nhưng nàng lại nghĩ, Giang Tầm sẽ không bất cẩn như vậy, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt An Dương Bá phu nhân.

Đứng vào vị trí của hắn mà nghĩ, nếu là nàng bày bố, nàng thậm chí sẽ không để An Dương Bá phu nhân phát hiện ra sự thật, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng nàng, tránh việc nàng nghĩ quẩn.

Có lẽ, nàng đã lo lắng quá nhiều rồi.......

Xe ngựa vững vàng chạy trên đường về phủ, đã đi rất xa rồi, đột nhiên trong xe vang lên một giọng nói gấp gáp:

"Quay đầu lại, đến An Dương Bá phủ!"

Thẩm Gia Tuế vẫn không thể yên lòng, tính mạng con người là trên hết, cùng lắm thì chạy nhầm một chuyến!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.