Tương Khắc - Chương 106

Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:16

Phùng Viễn Sơn gọi điện thoại thẳng đến thư phòng của Phùng Kính Phong.

Vào giờ này, Phùng Kính Phong thường ở trong thư phòng đọc báo, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là một tờ báo lật đi lật lại cả buổi cũng không đọc được một dòng chữ nào, ông ấy đã đợi điện thoại từ tối qua, không tin con bé đó có thể bình tĩnh được, ông ấy không cho cô nói với Phùng Viễn Sơn, cô lại thật sự không nói một chữ nào.

Khi điện thoại reo, Phùng Kính Phong hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị từ từ gấp tờ báo lại, lại nâng tách trà lên, muốn uống một ngụm, vừa mở nắp chén, chưa kịp há miệng, đã bị hơi nóng làm bỏng, ông ấy vội vàng thổi một hơi.

Nghe tiếng chuông điện thoại như sắp reo đến cuối, ông ấy lại vội vàng đặt chén trà xuống, nhanh chóng nhấc ống nghe lên, ống nghe áp vào tai, ông ấy lại không vội nói chuyện nữa, dựa vào ghế, bắt đầu làm ra cái dáng vẻ của người làm bố.

Phùng Viễn Sơn đi thẳng vào vấn đề, "Ông đã nói gì với cô ấy?”

Phùng Kính Phong vừa nghe câu này, vẫn không giữ được bình tĩnh, lập tức nổi trận lôi đình, "Tao nói gì với cô ta? Cô ta là ai? Phùng Viễn Sơn, trong mắt mày còn có tao là bố hay không? Con trai mình kết hôn, tao cái người bố này lại là người biết cuối cùng, bây giờ mày cánh cứng cáp rồi, muốn làm gì thì làm. Vậy thì làm một chuyện gì đó thật oách cho tao mở mang tầm mắt cũng được, mày nói xem dì Chung đã giới thiệu cho mày bao nhiêu cô gái tốt, mày không thèm nhìn một ai, kết quả thì sao, mày tự tìm một người như thế nào? Mày nói cho tao nghe xem, mày cưới cô ta rốt cuộc là vì cái gì? Vì cô ta có thể mang gánh nặng đến cho mày, hay vì cô ta có thể khắc mày c.h.ế.t sớm hơn một ngày? Ai cũng nói mày thông minh, tao thấy mày ngốc hết thuốc chữa rồi, không có nửa điểm tính toán gì cả!”

Phùng Viễn Sơn đột nhiên hiểu ra câu nói mơ hồ tối qua của cô là gì, anh siết chặt điện thoại, giọng nói lạnh như băng, "Tôi cũng rất muốn biết, khi xưa ông quyết định cưới mẹ tôi là vì cái gì?”

Phùng Kính Phong lập tức á khẩu không nói được gì, một bụng tức giận lại bị kìm nén lại.

Phùng Viễn Sơn cũng không cần câu trả lời của ông ấy, lại chậm rãi nói, "Cho nên sau này bà ấy bị bệnh, ông phát hiện bà ấy không có gì để ông lợi dụng nữa, tôi và bà ấy trở thành gánh nặng của ông, chỉ hận không thể đẩy chúng tôi đi thật xa, khuất mắt là sạch sẽ sao?”

Phùng Kính Phong vì chột dạ nên lại tăng âm lượng lên, "Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không phải là tao đẩy mẹ con mày đi, lúc đó bác sĩ nói mẹ mày cần tĩnh dưỡng, bà ngoại mày nhất quyết đưa bà ấy về thị trấn, khi đó mày lại còn nhỏ, không thể rời xa mẹ, quyết định của tao lúc đó cũng là sau khi cân nhắc nhiều mặt, mày nghĩ tao dễ dàng sao?”

Phùng Viễn Sơn cười khẩy một tiếng, "Cân nhắc? Ông cũng thật nói được, mẹ chưa bao giờ dạy tôi rằng từ 'cân nhắc' phải dùng với người trong nhà.”

Phùng Kính Phong nhất thời không nói nên lời, trong chuyện này, ông ấy có tìm lý do cho mình thế nào cũng không thể bù đắp được, ông ấy nói lý cùn, "Vậy mày nghĩ cô vợ mà mày cưới bây giờ mẹ mày sẽ hài lòng sao?”

Phùng Viễn Sơn bình tĩnh trả lời, "Tại sao lại không hài lòng chứ? Tôi thích cô ấy, vừa nhìn thấy cô ấy lòng tôi đã cảm thấy thoải mái, mẹ biết tôi vui vẻ tự nhiên cũng sẽ vui vẻ thay tôi.”

Phùng Kính Phong vẫn luôn bị áp chế khí thế, cuối cùng thẹn quá thành giận, trong chuyện này ông ấy phải cho anh biết rốt cuộc ai mới là bố, ông ấy đập bàn, quát lớn, "Tao không hài lòng, tao nói cho mày biết, tao sẽ không đi dự hôn lễ của hai đứa bây, tao thấy mất mặt!”

Phùng Viễn Sơn cười lạnh, "Ông thật sự nghĩ nhiều rồi, hôn lễ vốn dĩ cũng không định mời ông, tôi gọi điện thoại chỉ muốn nói với ông, sau này đừng tìm cô ấy nữa. Cô ấy là người tôi nâng niu trong lòng bàn tay mà vẫn thấy chưa đủ, ai mà khiến cô ấy không vui, tôi mặc kệ ai là bố ai là bố già, mẹ biết rồi cũng sẽ không trách tôi, người mà tôi yêu thương thì mẹ chỉ sẽ yêu thương hơn tôi thôi.”

Phùng Kính Phong nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp, râu ria dựng đứng, giận không biết chỗ nào, kết hôn mà không mời người bố là ông ấy, cái thằng này muốn lên trời sao? Ông ấy vung tay muốn ném thẳng ống nghe ra ngoài, do dự một chút, lại đặt ống nghe trở lại máy bàn, tiện tay nhặt một cuốn sách ném về phía cửa.

Chung Tình đang rình nghe ở cửa giật mình, xoa ngực, nhẹ nhàng quay về nhà bếp, Phùng Nhã Lâm đang rình nghe ở cầu thang tầng hai sợ bị mẹ nhìn thấy, vội vàng co người lại, rồi lặng lẽ về phòng mình.

Phùng Kính Phong đợi bên ngoài yên tĩnh, nâng tách trà lên, thổi hơi uống cạn một hơi, lúc này sự tức giận trong lòng mới nguôi đi một chút, đồ thằng ranh hỗn láo, bảo vệ người cũng thật là chặt, sợ người khác không biết mình yêu thương vợ mình sao, thật là không có tiền đồ, cũng không biết giống ai nữa.

Ông ấy mắng đủ rồi, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một khung ảnh từ trong cùng, nhìn người phụ nữ dịu dàng trong ảnh, bất động.

Rất lâu sau, ông ấy thở dài một hơi thật dài, con trai cưới một cô gái mà em sẽ thích, chắc em ở trên trời cũng sẽ vui hơn nhiều.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.