Tương Khắc - Chương 116:
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:17
Bữa tối này Thẩm Vân Thư ăn đặc biệt yên tĩnh, cô ngồi bên cạnh anh, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhiều, anh gắp cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó.
Môi cô đỏ quá rõ ràng, cô vừa rửa mặt bằng nước lạnh cũng không làm dịu đi được, bà cụ không bao giờ nói lời thừa, nhưng nụ cười không ngớt trên mặt bà đã nói lên tất cả.
Thẩm Vân Thư muốn ăn nhanh để xuống bàn, kết quả ăn vội quá, cắn vào đầu lưỡi, cô nhíu mày chịu đau, may mà không rên lên thành tiếng.
Phùng Viễn Sơn quay đầu nhìn cô, "Sao thế?"
Anh vừa hỏi, cả bàn đều nhìn sang.
Chân Thẩm Vân Thư ở dưới gầm bàn đá vào anh, bảo anh đừng nhìn mình, sau đó làm dịu sắc mặt, cười nói với bà cụ, "Chỉ là không cẩn thận cắn vào lưỡi thôi ạ."
Tiểu Tri Ngôn ngồi ở phía bên kia của Phùng Viễn Sơn, nhón cái cổ nhỏ sang lo lắng nhìn cô út.
Thẩm Vân Thư an ủi cậu nhóc, "Cô út không sao, không đau tí nào cả."
Phùng Viễn Sơn đứng dậy vào bếp rót nước cho cô.
Tiểu Tri Ngôn nuốt miếng há cảo trong miệng, nhìn mặt Thẩm Vân Thư nói, "Mặt cô út đỏ quá."
Cố Tùng Hàn thấy náo nhiệt không ngại lớn chuyện, tiếp lời Tiểu Tri Ngôn, "Đúng vậy, sao mặt chị dâu lại đỏ thế nhỉ?"
Bà cụ giải vây cho Thẩm Vân Thư, "Hôm nay đốt lửa mạnh, trong nhà nóng, bà ăn còn ra mồ hôi lưng nữa là."
Không có Phùng Viễn Sơn ở đó trấn áp, Cố Tùng Hàn lại buông lời bỗ bã, "Không đúng ạ, bà cụ ơi, bà chỉ nóng ra mồ hôi thôi, sao mặt không đỏ ạ."
Tiểu Tri Ngôn chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, giơ cao tay, "Cháu biết rồi, vì bà cố không phải cô dâu, cô út sắp làm cô dâu rồi, mặt cô dâu đều đỏ đỏ, đẹp lắm."
Tiểu Tri Ngôn đã từng thấy một lần rước dâu, cô dâu lúc đó mặt được trang điểm đỏ đỏ, hệt như quả táo đỏ, cậu nhóc nhớ rất rõ ràng.
Vừa dứt lời, trong nhà yên lặng một lúc, Cố Tùng Hàn không nhịn được vỗ bàn cười ầm lên, thôi rồi, sao anh ta lại cảm thấy con trai của anh ta còn chưa ra đời đã có người nối dõi rồi, cái thằng nhóc này cái đầu nghĩ cái gì mà tinh ranh thế.
Bà cụ Cố cũng cười không ngậm được miệng, véo má Tiểu Tri Ngôn, "Bà cố cũng từng làm cô dâu, có thời gian bà sẽ tìm tấm ảnh ở đáy rương ra cho cháu xem, xem thử lúc bà cố làm cô dâu, mặt có đỏ không nhé."
Tiểu Tri Ngôn không tưởng tượng nổi bà cố làm cô dâu sẽ như thế nào, cậu nhóc gật đầu thật mạnh, vui vẻ nói, "Dạ được ạ!"
Phùng Viễn Sơn bưng ly nước ra từ bếp, ánh mắt liếc nhìn Cố Tùng Hàn, Cố Tùng Hàn lập tức thu lại nụ cười trên mặt, bưng bát lên thành thật ăn cơm của mình.
Không có tiếng cười của Cố Tùng Hàn, bên kia bà cụ và Tiểu Tri Ngôn lại nói chuyện vui thời bà kết hôn, Tiểu Tri Ngôn nghe rất chăm chú, sự chú ý của mọi người đều không còn ở chỗ cô nữa, Thẩm Vân Thư mới hơi bớt khó xử, vừa nãy cô suýt nữa đã tìm cớ để trốn khỏi bàn ăn.
Phùng Viễn Sơn ngồi xuống, đặt ly nước bên tay cô, ánh mắt hỏi cô còn đau không, Thẩm Vân Thư lườm anh một cái, cô đau là do ai, bây giờ mới biết giả bộ làm người tốt à, Phùng Viễn Sơn gãi gãi gương mặt hồng hào của cô, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Cô dâu trông đẹp thật đấy."
Thẩm Vân Thư uống hai ngụm nước, trong lòng vẫn còn rối bời và xấu hổ, nghe thấy lời anh nói, tai lại nóng lên, cô căng một khuôn mặt nhỏ nhắn, lại đá anh một cái, nụ cười trong mắt Phùng Viễn Sơn càng sâu hơn.
Cố Tùng Hàn lén lút nhìn thấy toàn bộ, suýt nữa thì rớt hàm, người dám động tay động chân với anh trai của anh ta thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy trong đời, quả nhiên phải là chị dâu của anh ta, xem ra thứ tự địa vị trong nhà này lại sắp thay đổi rồi.
Chẳng qua dù có thay đổi thế nào, thì hình như anh ta vẫn là người đứng cuối cùng, Cố Tùng Hàn cũng không biết số phận của mình sao lại khổ thế này.
Tiểu Tri Ngôn nói là muốn về nhà máy cơ khí ngủ, nhưng khi đến lúc thật sự phải đi, cậu nhóc không nỡ chiếc xe mô hình, không nỡ gấu bông, không nỡ gối gấu, đều muốn mang đi hết, càng không nỡ chú Tiểu Cố và bà cố, ôm bà cố hôn hết lần này đến lần khác, hôn đến nỗi bà cụ Cố cũng muốn dọn đồ đi cùng họ đến nhà máy cơ khí.
Đến gần 10 giờ mới coi như ra khỏi nhà, Phùng Viễn Sơn lái xe đưa họ đến nhà máy cơ khí, trong sân đã sáng đèn, Thẩm Vân Thư đã đưa chìa khóa cho Phương Thanh Huỳnh, Phương Thanh Huỳnh đã đưa Tuế Tuế qua đây rồi, chị ấy đã nhóm bếp trước, nếu không trong nhà sẽ lạnh, Tuế Tuế nghe thấy tiếng xe, vén rèm cửa đứng ở cửa vui vẻ gọi "anh Tri Ngôn".
Tiểu Tri Ngôn được Phùng Viễn Sơn bế xuống xe, muốn vội vàng đi tìm Tuế Tuế, nhưng lại có chút không nỡ dượng út, cậu nhóc ôm cổ Phùng Viễn Sơn làm nũng, "Dượng út ơi, cháu sẽ rất nhớ dượng, ngày kia dượng phải đến đón cháu và cô út về nhà sớm đấy."
Lời nói của cậu nhóc làm Phùng Viễn Sơn bật cười, hai cô cháu này, từ làm nũng cho đến dỗ người, đều giống nhau như đúc.
Anh véo má nhỏ của cậu nhóc, dịu dàng nói, "Được, dượng út sẽ đến đón cháu và cô út về nhà thật sớm."
Tiểu Tri Ngôn được dượng út hứa hẹn, hôn dượng út một cái thật mạnh, sau đó bảo dượng út thả cậu nhóc xuống, chạy thật nhanh về phía Tuế Tuế.
Phương Thanh Huỳnh chỉ đứng ở cửa từ xa chào hỏi Phùng Viễn Sơn, rồi đưa Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế vào nhà, đôi vợ chồng son đang lúc mặn nồng phải xa nhau hai đêm, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, chị ấy không tiến lên làm bóng đèn phiền phức.
Trên thực tế Thẩm Vân Thư vẫn còn giận anh, không có nhiều điều muốn nói với anh, cô nhận lấy chiếc túi từ tay anh, xoay người muốn đi, Phùng Viễn Sơn không buông túi, mà nắm lấy tay cô, cả người lẫn túi đều kéo trở lại vào lòng.
Thẩm Vân Thư giãy giụa, không thoát được, cũng không dùng thêm sức nữa, cô tự biết, nếu bây giờ không để anh ôm, lát nữa cô có lẽ sẽ hối hận.
Trong ngõ tối đen như mực, đến cả một chút ánh sáng cũng không có, chỉ có ánh đèn từ trong nhà hắt qua sân tạo thành một chút ánh sáng lờ mờ.
Phùng Viễn Sơn vuốt tóc cô, nói khẽ, "Còn em, em có rất nhớ dượng út này không?"
Thẩm Vân Thư lười biếng tựa vào lòng anh, trả lời thẳng thừng, "Không nhớ."
Phùng Viễn Sơn im lặng một lúc, lại lơ đãng nói, "Không nhớ anh, vậy em nhớ dượng út nào của thằng bé?"
Thẩm Vân Thư nghe ra điều gì đó không đúng, ánh mắt khựng lại.
Phùng Viễn Sơn nhắc lại lời anh đã nghe tối hôm đó, "Cô út chỉ có một, dượng út có thể có rất nhiều."
Thẩm Vân Thư hoàn toàn sững sờ, không biết lời này anh lại nghe được từ đâu.
Phùng Viễn Sơn co ngón tay búng vào trán cô, "Thẩm Vân Thư, trong lòng em định cho thằng bé có mấy dượng út?"
Thẩm Vân Thư nghĩ đến sự bất thường của anh tối hôm đó, lòng chợt động, chăm chú nhìn vào mắt anh, vậy ra... đây mới là nguyên nhân khiến anh của tối hôm đó buồn bã... phải không?
Phùng Viễn Sơn siết chặt eo cô, giọng nói trầm thấp, "Nói đi."
Trong lòng Thẩm Vân Thư đã có câu trả lời, sự bực bội vì bị anh chặn trong bếp hôm nay bỗng chốc tan biến hết, cô đã bảo mà, sao mấy ngày nay anh cứ như đang dồn nén một sự bực tức nào đó với cô, trên giường không làm gì được cô thì lại gây sự ở chỗ khác.
Cô sờ mặt anh, "Anh có biết lúc đó em nhìn thấy anh bước vào bếp, em đã nghĩ gì không?"
Phùng Viễn Sơn hỏi, "Nghĩ gì?"
Thẩm Vân Thư nghĩ đến khoảnh khắc đó, đôi mắt không kìm được cong lên thành ý cười, "Em nghĩ, dù có đợi đến khi anh bảy tám mươi tuổi, tóc đã bạc trắng hết, mặc bộ vest này bước đến trước mặt em, có lẽ em vẫn sẽ không thể rời mắt khỏi anh."
Cô dừng lại một chút, rồi lại nghiêm túc nói, "Anh hình như có một khả năng mà chính anh cũng không biết, luôn có thể khiến em nảy sinh rất nhiều kỳ vọng vào cuộc sống sau này của chúng ta."
Đôi mắt đen của Phùng Viễn Sơn từ từ đọng lại.
Thẩm Vân Thư nghiêng đầu nhìn anh, "Thế nên, anh nói xem em định cho thằng bé có mấy dượng út?"