Tương Khắc - Chương 123
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:18
Chung Tình vẫn còn đang run rẩy vì lạnh trong xe, bà ta nhìn Phùng Kính Phong, nhắc nhở: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, chúng ta có vào không?"
Mặt Phùng Kính Phong xanh mét: "Không đi, nó còn biết gọi điện thoại cho Chử Tu Sùng, mà không biết gọi cho người làm bố nó là tôi đây một cuộc điện thoại nào. Từ hôm nay trở đi, tôi coi như không có đứa con này nữa."
Chung Tình hừ một tiếng: "Đây là ông nói đấy nhé."
Bà ta quay đầu nói với lão Vương: "Lái xe về đi. Cái nơi rách nát này ai thích đến thì đến, dù sao tôi cũng không đến nữa."
Chỉ Chung Tình nói thì không có tác dụng, Phùng Kính Phong không nói gì, lão Vương tuyệt đối không dám nhúc nhích, Chung Tình lại bị Lão Vương làm cho tức chết, được lắm, hóa ra trong nhà này lời nói của mình không có chút trọng lượng nào sao? Ngay cả một tài xế cũng không nghe lời mình.
Bà ta vừa định nổi đóa, Phùng Kính Phong đã đẩy cửa xuống xe, rồi "ầm" một tiếng đóng sập cửa lại, tiếng động lớn đến mức tim Chung Tình cũng giật mình.
Chung Tình chưa kịp mắng gì, vội vàng đi theo xuống xe, nhưng hai người thậm chí còn chưa vào được nhà hàng, đã bị những người đứng ở cửa chặn lại, hôn lễ đã bắt đầu, người ngoài không được vào.
Phùng Kính Phong mở miệng mắng: "Tôi là người ngoài hả? Tôi là bố của Phùng Viễn Sơn!"
Nhưng mặc kệ ông ấy mắng chửi thế nào, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích một bước, những người đứng xem đều chỉ trỏ Phùng Kính Phong, cả đời Phùng Kính Phong chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, cuối cùng, ông ấy đã từ đâu đến thì lại quay về đó.
Tiệc cưới ồn ào náo nhiệt kéo dài đến tận tối mới kết thúc, mặc dù phần lớn rượu đều do anh uống, Thẩm Vân Thư chỉ nhấp chưa đến nửa ly, nhưng vẫn hơi chóng mặt không đứng vững được.
Cô say nhưng không nói nhiều cũng không quấy, chỉ lặng lẽ tựa vào Phùng Viễn Sơn, gặp ai cô cũng cười tươi, ánh mắt cong cong, nụ cười tuôn ra từ đôi mắt trong veo, có thể ngọt ngào đến tận đáy lòng người khác, Phùng Viễn Sơn rất muốn lấy khăn voan đỏ che cô lại, cô như thế này quá thu hút rồi.
Đám Trần Duy Chu vốn có ý định nháo động phòng, nhưng nhìn sắc mặt của Phùng lão đại, cuối cùng cũng không dám làm loạn.
Thẩm Vân Thư cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, cô được anh bế xuống xe, bị cơn gió lạnh ùa vào mặt thổi qua, mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhìn quanh tìm người: "Tiểu Tri Ngôn đâu?"
Phùng Viễn Sơn lấy áo khoác quấn chặt cô, đi vào trong nhà: "Tiểu Tri Ngôn tối nay ngủ cùng chú Tiểu Cố rồi."
Thẩm Vân Thư nhớ ra Tiểu Tri Ngôn đã nói với cô, tối nay cậu nhóc sẽ cùng chú Tiểu Cố lắp mô hình xe mô tô lớn, cô yên tâm trở lại, lười biếng rúc vào n.g.ự.c anh: "Hôm nay em rất vui."
Phùng Viễn Sơn nhìn cô: "Tại sao lại vui như vậy?"
Thẩm Vân Thư suy nghĩ một chút: "Có nhiều người đến chúc phúc cho anh một cách chân thành như vậy, em cảm thấy rất vui, vui thay cho anh."
Phùng Viễn Sơn đáp: "Họ cũng đến chúc phúc cho em đấy."
Thẩm Vân Thư ôm chặt cổ anh, đầu óc cô bị hơi rượu chi phối, không đề phòng, nghĩ gì nói nấy: "Bạn bè của anh đều rất giỏi giang."
"Giỏi chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng giỏi, không giống em, chẳng giỏi giang chút nào." Cô nói lí nhí đến cuối, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.
Phùng Viễn Sơn hôn lên môi cô: "Em cũng giỏi mà."
Thẩm Vân Thư lắc đầu, so với họ, cô còn kém xa lắm.
Phùng Viễn Sơn nắm lấy tay cô, bóp nhẹ: "Sao em lại không giỏi? Ai có thể khéo tay như em chứ, đến cả váy của mèo con cũng làm được."
Thẩm Vân Thư lại vui hơn một chút, cô nghiêm túc nhìn anh: "Anh thích cái nào nhất?"
Phùng Viễn Sơn đẩy cửa vào phòng, lơ đãng nói: "Nếu cái anh thích nhất, em có mặc cho anh xem không?"
Thẩm Vân Thư không chút do dự gật đầu.
Phùng Viễn Sơn không tin: "Em lại đang có ý đồ xấu gì?"
Thẩm Vân Thư cười: "Trong mắt anh em xấu đến vậy sao?"
Có xấu đến vậy không, Phùng Viễn Sơn cắn mạnh lên môi cô, để cô tự nghĩ xem cô đã làm những gì.
Thẩm Vân Thư nhớ lại lần cô trêu chọc anh vào đêm cô có kinh nguyệt, nụ cười trong mắt cô càng đậm hơn, cô ngẩng đầu lên, chầm chậm đáp lại nụ hôn của anh, thầm thì: "Đêm nay em sẽ ngoan hơn một chút."
Phùng Viễn Sơn nhìn vào mắt cô, phán đoán xem câu nói này có thật không, bây giờ cô đang say, anh không muốn sáng mai thức dậy lại mang tội danh ức h.i.ế.p cô.
Thẩm Vân Thư vuốt nhẹ đuôi mắt anh, thành thật đáp, "Không phải anh muốn Tiểu Tri Ngôn chỉ có một mình anh là dượng út thôi sao? Vậy tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc duy nhất trong đời anh đó."
Đêm động phòng hoa chúc dù sao cũng thật đặc biệt, cô không muốn đối phó qua loa, cô ghé sát vào tai anh, khẽ nói, "Em muốn anh nhớ đến đêm nay cả đời."
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn dần gợn sóng, gương mặt anh vẫn bình thản, "Có phải em đã quên mất một chuyện rồi hay không?"
Thẩm Vân Thư ngơ ngác hỏi, "Quên chuyện gì?"
Giây tiếp theo, cô bị anh ném lên chiếc giường trải đầy chăn nệm đỏ rực, anh ngay lập tức đè xuống, hơi thở nóng bỏng lướt trên đôi môi mọng khẽ hé mở của cô, anh khàn giọng nói, "Đêm nay cũng là đêm động phòng duy nhất trong đời em."
Anh cũng sẽ khiến cô nhớ đến đêm nay suốt cả đời.