Tương Khắc - Chương 126
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:18
Phùng Viễn Sơn mặt không cảm xúc đặt bát xuống bàn, sải bước về phía nhà vệ sinh, Thẩm Vân Thư vội vàng đi theo, Tiểu Tri Ngôn cũng lẽo đẽo theo sau, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.
Thẩm Vân Thư cũng không ngờ một bát canh lại có thể bổ đến mức này, cô không biết đây có phải vì cơ thể anh quá yếu nên không chịu được mà chảy m.á.u cam, hay là anh vốn không yếu, một bát canh đã bổ quá liều.
Phùng Viễn Sơn mãi mới cầm được máu, Thẩm Vân Thư lấy giấy lau mũi và mặt cho anh, lo lắng hỏi: "Anh có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Tiểu Tri Ngôn cũng lo lắng nhìn dượng út: "Dượng út, nếu dượng không khỏe thì chúng ta đi tìm bác sĩ đi, bảo dì Thanh Thanh tiêm cho dượng một mũi, rồi để cô út ôm dượng ngủ một giấc là khỏi thôi, dượng đừng sợ."
Phùng Viễn Sơn nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt anh, siết chặt vào lòng bàn tay, cô chạm vào anh như vậy, cảm giác khô nóng vừa mới được dằn xuống lại bắt đầu dâng lên, anh nở một nụ cười hiền hậu với Tiểu Tri Ngôn: "Dượng không sao, chỉ là thấy hơi nóng nên mũi mới chảy m.á.u thôi, cháu ra bể nước ngoài sân múc cho dượng một gáo nước lạnh được không, dượng muốn rửa mặt."
Tiểu Tri Ngôn lập tức gật đầu: "Vâng, dượng út đợi cháu nhé."
Tiểu Tri Ngôn lon ton chạy ra khỏi nhà, nụ cười hiền lành trên mặt Phùng Viễn Sơn lập tức biến mất, Thẩm Vân Thư cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu của anh, cô cũng muốn đi theo Tiểu Tri Ngôn, nhưng lại bị anh kéo lại.
Phùng Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc như lưỡi d.a.o mỏng: "Trong canh bỏ gì đấy?"
Thẩm Vân Thư nói lấp lửng: "Chỉ là... những thứ tốt cho sức khỏe thôi."
Giọng Phùng Viễn Sơn phát ra như có băng lạnh kẹp vào: "Vậy là đêm qua anh hầu hạ em chưa đủ hài lòng?"
Thẩm Vân Thư lắc đầu lia lịa, cô đâu chỉ hài lòng, cô suýt nữa đã bị anh hành hạ đến c.h.ế.t rồi.
Phùng Viễn Sơn cười lạnh một tiếng: "Không hài lòng cũng không sao, trời đã tối rồi, đêm qua không hài lòng thì còn có đêm nay, đêm nay không hài lòng thì còn có đêm mai, tóm lại sẽ có lúc em hài lòng thôi."
Thẩm Vân Thư muốn khóc mà không được: "Đêm qua anh nói một tuần sau sẽ không đụng vào em nữa."
Phùng Viễn Sơn nghe thấy tiếng Tiểu Tri Ngôn đi vào nhà, liền hạ giọng nói: "Đêm qua anh còn chưa uống bát canh này, em tự châm lửa thì không phải nên chịu trách nhiệm dập tắt sao?"
Thẩm Vân Thư nghĩ hay là kệ đi, mắc cái gì mà cô phải chịu trách nhiệm này? Cô chỉ lo lắng cho anh thôi mà, còn nghĩ phải giữ thể diện cho anh nên không dám nói gì, bát canh đó cô vừa thức dậy đã nấu ngay cho anh, đến bây giờ cô còn chưa ăn cơm, cô làm tất cả là vì ai chứ?
Cô còn chưa kịp mở miệng, ngón trỏ của Phùng Viễn Sơn đã đặt lên môi cô, tử tế nhắc nhở cô: "Tốt nhất em đừng nói thêm một từ nào nữa, nếu không, tối nay anh sẽ hành em ba ngày không xuống được giường, anh nói được là làm được đấy."
Thẩm Vân Thư cũng bực bội, cô đá vào chân anh một cái, tối nay cô không ngủ chung phòng với anh, xem anh làm cách nào để hành cô.
Tiểu Tri Ngôn vẫn chưa biết cuộc cãi vã trong nhà vệ sinh, cậu nhóc dùng hai tay bưng một gáo nước lạnh vừa múc ở sân vào, nhóc lại sợ nước đổ ra sàn nên đi từng bước rất chậm, khi gần đến cửa nhà vệ sinh, nhóc sợ dượng út đợi lâu, bước chân vô thức nhanh hơn một chút.
Thẩm Vân Thư đẩy anh ra, muốn tiến lên đỡ Tiểu Tri Ngôn, Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy cô, lại càng tăng tốc, kết quả cậu nhóc quýnh lên, quên không nhấc chân qua bậc cửa nhà vệ sinh, bị vấp ngã, Thẩm Vân Thư vội vàng dang tay ôm lấy nhóc, Phùng Viễn Sơn một tay che chắn cho hai cô cháu, tay kia lấy cái gáo nước đang lắc lư trong tay Tiểu Tri Ngôn.
Cuối cùng vẫn không cầm chắc, cả gáo nước lạnh dội thẳng hết vào bên hông của anh.
Cơn khô nóng của Phùng Viễn Sơn vì bát canh kia bị dội một gáo nước lạnh thấu tim, mặt anh lúc này đen không ra đen, xanh cũng không ra xanh.
Thẩm Vân Thư vội vàng lấy một chiếc khăn lau thắt lưng ướt đẫm của anh, cô không lau xuống dưới nữa, chỉ khẽ nói: "Anh mau đi thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh."
Tiểu Tri Ngôn vẫn còn lo lắng cho mũi của dượng út, mặc dù gáo nước này không giúp dượng rửa mặt được, nhưng ít nhất cũng giúp dượng tắm được một chút, cậu nhóc kéo cổ tay Phùng Viễn Sơn, ngẩng đầu nhìn anh: "Dượng út, bây giờ dượng còn nóng không, mũi có còn chảy m.á.u nữa không ạ?"
Phùng Viễn Sơn bật cười, hoàn toàn là bị chọc tức, kiếp trước chắc chắn là anh đã mắc nợ hai cô cháu này, nên kiếp này ông trời mới để họ hành hạ anh như vậy.
Thẩm Vân Thư cố nhịn, nhưng không nhịn được, cô vùi cả mặt vào chiếc khăn, cười đến run rẩy bờ vai.
Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy dượng út và cô út cười, cậu nhóc cũng khúc khích cười theo: "Nước đó lạnh lắm, lúc cháu múc có dùng ngón tay chạm thử, lạnh đến mức cháu run lên luôn, chắc chắn dượng út sẽ không còn nóng nữa, cũng không cần tìm dì Thanh Thanh để tiêm đâu."
Thẩm Vân Thư vừa mới cố gắng kìm nén cảm xúc, vì câu nói của Tiểu Tri Ngôn lại nở nụ cười, cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, lại cố gắng khiến gương mặt banh đến căng cứng.
Phùng Viễn Sơn véo má cô, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ nói: "Muốn cười thì cứ cười thêm một lát đi, tối nay em sẽ có lúc phải khóc đấy."
Tối nay Thẩm Vân Thư đâu chỉ khóc, tay cô suýt nữa không còn dùng được nữa, cô đã hiểu thế nào là tự mình gieo họa, anh có quá nhiều cách để hành cô, tùy tiện lôi ra một cách thôi là cô đã không chịu nổi rồi, cô cần gì phải lo lắng anh có yếu hay không, tay có lạnh không, chân có run không, người cô cần lo lắng nhất chính là bản thân mình mới đúng.