Tương Khắc - Chương 80
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:14
Lưng Thẩm Vân Thư hơi lạnh đi, cô biết rõ một người có tính cách như anh sẽ không nói dối về những chuyện như thế này, huống hồ phản ứng của anh còn lớn đến vậy.
Phùng Viễn Sơn nhìn con đà điểu đang rúc vào lòng mình, tức c.h.ế.t người không đền mạng: "Trong mắt em, anh già lắm hả?"
Thẩm Vân Thư không nói gì, dụi dụi khóe mắt ướt át vào vai anh.
Phùng Viễn Sơn cắn tai cô: "Anh còn từng yêu vài mối hả? Em cũng coi trọng anh quá rồi đấy."
Thẩm Vân Thư vòng tay ôm lấy cổ anh, một lúc lâu sau, nghẹn ngào khó chịu nói nhỏ: "Ai bảo anh giỏi nhiều chiêu trò như vậy…"
Phùng Viễn Sơn nghe ra ý tứ trong lời cô nói, anh nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, khàn giọng hỏi: "Vậy vừa nãy còn thấy thoải mái nhỉ?"
Thẩm Vân Thư cụp mi mắt ướt át xuống, mím chặt môi, không muốn trả lời câu hỏi này của anh, vệt hồng ửng vẫn chưa tan lúc nãy lại lan ra dọc theo chiếc cổ trắng ngần, sự xấu hổ không lời này còn nói lên tất cả hơn cả lời nói.
Mắt Phùng Viễn Sơn sâu thêm một tầng, hổ khẩu kẹp lấy khuôn má ửng hồng của cô, anh cúi người đè xuống, Thẩm Vân Thư nhìn thấy giọt nước lấp lánh dính trên sống mũi cao thẳng của anh, hoảng loạn muốn trốn nhưng không sao tránh được.
Môi lưỡi hai người quấn quýt, cô bị ép phải nếm hương vị của chính mình trong miệng anh, trong đầu Thẩm Vân Thư chợt có gì đó nổ tung, sự xấu hổ lan khắp cơ thể trào ra từ tận xương tủy, cô cắn nhẹ đầu lưỡi anh đưa tới, run rẩy ưm lên một tiếng, rồi ở trong lòng anh xụi lơ.
Phùng Viễn Sơn nhân lúc cô mất tập trung, từ từ đi sâu vào, ý thức mơ màng của Thẩm Vân Thư hoàn toàn bị nụ hôn của anh chiếm giữ, đến khi cô cảm nhận được điều gì đó, toàn thân lại căng cứng, Phùng Viễn Sơn dừng lại, nâng mặt cô lên và dịu dàng hôn.
Thẩm Vân Thư dần thả lỏng thần kinh trong vòng vây không mang tính xâm lược của anh, Phùng Viễn Sơn quan sát sự thay đổi biểu cảm của cô, trực tiếp một hơi đi thẳng vào, Thẩm Vân Thư khẽ rên lên một tiếng, lẹ chứa trong khóe mắt lại tràn ra.
Phùng Viễn Sơn dùng môi miết lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, thả lỏng một chút."
Thẩm Vân Thư ôm chặt lấy anh, thử từng chút một thả lỏng bản thân, dần dà, cái cảm giác khó chịu mà cô còn chưa quen lại ùa lên, cô nhìn anh, vừa tủi thân lại vừa đáng thương.
Phùng Viễn Sơn hôn lên đôi môi đang mím chặt của cô: "Nói đi, em muốn anh làm gì?"
Thẩm Vân Thư nước mắt nhạt nhòa lắc đầu.
Phùng Viễn Sơn rất kiên nhẫn, hôn mắt cô, hôn chóp mũi cô, rồi lại ngậm lấy môi cô mút mát, cô không nói thì anh cứ hôn mãi như vậy, dù sao đêm còn rất dài.
Cuối cùng Thẩm Vân Thư cũng nghẹn ngào lên tiếng: "Anh Viễn Sơn…"
Hầu kết đang kiềm chế của Phùng Viễn Sơn đột nhiên trượt nhanh, như thể nhận được một mệnh lệnh tức thì.
Trong ánh đèn mờ ảo, tình xuân cuộn trào theo phong nguyệt, lúc nhanh lúc chậm xuôi chảy, tận khuya cho đến về sáng.
Thẩm Vân Thư chỉ nhớ cuối cùng mình đã ngất đi, khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rõ, cô nằm trong chăn ngẩn ngơ một lúc, rồi lại ôm chăn từ từ ngồi dậy.
Lần này người cô tuy cũng mềm nhũn, nhưng không còn cái cảm giác đau rát xé toạc như lần trước, cô muốn thay ga trải giường, tay sờ lên mới phát hiện đã được thay rồi.
Đầu giường còn xếp sẵn quần áo sạch của cô, Thẩm Vân Thư mặc từng món một, lúc đi tất, lại thấy thuốc trên ngón chân cũng đã được bôi lại, cô không hề có ấn tượng gì về những chuyện này.
Cô mở chăn trải ra giường, dịch chân đến mép giường, tầm mắt lướt qua hộp thuốc đã mở trên tủ đầu giường, hơi nóng lập tức ập lên mặt.
Cô cứ thắc mắc tại sao mình lại có cảm giác mát lạnh, cô phải ngủ say đến mức nào mà ngay cả điều này cũng không cảm nhận được.
Thẩm Vân Thư giấu thuốc cùng hộp vào sâu nhất trong ngăn tủ đầu giường, tay chạm vào dụng cụ tránh thai bên trong, đầu ngón tay như bị bỏng.
Hai hôm trước cô dọn dẹp nhà cửa đã nhìn thấy rồi, những dụng cụ tránh thai do cục dân chính phát anh vẫn chưa bóc niêm phong, anh dùng loại khác, cô cũng không rõ sự khác biệt giữa chúng là gì, anh thích dùng loại nào thì dùng loại đó thôi.
Thẩm Vân Thư lại đóng chặt ngăn tủ đầu giường, nghĩ rằng kiểu gì cũng phải lắp khóa cho cái tủ này, kẻo một ngày nào đó Tiểu Tri Ngôn tìm đồ, lại nhìn thấy những thứ này.
Cô đi sang phòng bên cạnh, Tiểu Tri Ngôn đã thức dậy, ngay cả chăn trên giường nhỏ cũng đã được gấp gọn gàng, trong phòng tĩnh lặng, không có một ai.
Thẩm Vân Thư sửa soạn xong, vội vàng sang phòng bên, anh chỉ nói hôm nay phải đi, cũng không nói đi lúc nào, thời gian của anh gấp gáp như vậy, bây giờ đã đi rồi cũng không chừng.
Cô vén rèm vào phòng, bà cụ Cố từ trong bếp bước ra, nhìn thấy cô, cười nói: "Đến đúng lúc lắm, sủi cảo sắp ra lò rồi, Tiểu Tri Ngôn đã ăn xong, Tùng Hàn ra ngoài giải quyết công việc tiện đường đưa thằng bé đến trường luôn, thế là cháu cũng không phải vội vã nữa."
Thẩm Vân Thư bước tới đỡ bát đũa trong tay bà cụ, có chút áy náy nói: "Bà ngoại, hôm nay cháu dậy muộn quá."
Bà cụ mắng yêu cô: "Con bé này, ở nhà mình, cháu muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ."
Thẩm Vân Thư bị ánh mắt của bà cụ nhìn đến nóng mặt, vô thức kéo cổ áo xuống một chút, sợ mình che không kỹ, không chỉ ở cổ mà trên người cô còn rất nhiều dấu vết do anh tạo ra, lần trước phải mất mấy ngày mới hết, lần này e là còn lâu hơn.
Bà cụ Cố vừa nhìn thấy động tác của cô, trong lòng càng vui hơn.
Bà cụ cố ý nâng cao giọng, nói cho người trong bếp nghe: "Tối qua bà ngủ sớm lắm, không hề biết người ta đã về, sáng nay vừa dậy, thấy nó đang băm nhân trong bếp, làm bà giật mình, cháu nói xem một đứa từ nhỏ đã không thích ăn sủi cảo như nó, tự dưng lại nói muốn ăn sủi cảo, đúng là trời đất đảo lộn, không biết sao lại đổi tính đổi nết vậy cà."
Lòng Thẩm Vân Thư khẽ động, ánh mắt cô nâng lên và chạm phải người vừa bước ra khỏi bếp, rồi lại chuyển xuống chiếc áo len anh đang mặc.
Phùng Viễn Sơn đặt những chiếc sủi cảo nóng hổi lên bàn, rồi lại cầm lấy bát đũa cô đang bưng, trả lời bà cụ: "Người xưa chẳng phải có câu sủi cảo lúc lên xe, mì sợi lúc xuống xe' sao, ăn một bữa sủi cảo trước khi đi, công việc lần này cũng sẽ thuận lợi hơn."
Bà cụ Cố "ôi chu choa" một tiếng: "Cháu tin mấy câu nói xưa cũ này từ khi nào vậy?"
Phùng Viễn Sơn nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Từ tối qua ạ."
Tai Thẩm Vân Thư nóng bừng cả lên.
Bà cụ Cố nhịn cười, gật đầu: "Được rồi, vậy cháu ăn nhiều vào, cố gắng sớm giải quyết xong việc, còn có thể về sớm, Vân Thư vừa đi làm, vừa lo chuyện cưới hỏi, ngày nào cũng dậy sớm giúp bà làm bữa sáng, cháu không thấy mặt con bé gầy đi nhiều rồi sao, cháu nói xem có ai như cháu không, mới cưới được một ngày đã bỏ cô dâu mới ở nhà nửa tháng, cũng may Vân Thư tính tình tốt, không nỡ làm ầm ĩ với cháu."