Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 100: Đây Là... Quan Tâm Sao?
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:10
Giang Thước tiếp tục cúi đầu xem báo cáo do cảnh sát gửi đến. Bộ phận giám định dấu vết đã lấy được một ít bùn đất ở đế giày của Lôi Đại Dũng, cùng loại với bùn đất trên khu đất hoang nơi tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tạ Dao. Điều đó có nghĩa là, tối hôm Lôi Đại Dũng c.h.ế.t đã từng đến đó.
Cây nhang và tro giấy được đốt dưới gốc cây, rất có thể là do Lôi Đại Dũng để lại.
Mắt Giang Thước lóe lên một tia sáng, mọi suy nghĩ dường như được thông suốt ngay lập tức.
ADN được lấy từ t.h.i t.h.ể Tạ Dao cho thấy có bốn người đã xâm hại cô, trong đó Vương Lực và Lôi Đại Dũng đã được xác định danh tính và đều đã chết.
Cái c.h.ế.t của Vương Lực có thể chỉ là một tai nạn thang máy, nhưng Lôi Đại Dũng thì chột dạ, sợ hồn ma của Tạ Dao quay về báo thù, nên mới đến nơi chôn xác thắp hương đốt giấy.
Còn tin đồn có ma ở công trường, đó là những đồng phạm khác lo lắng Lôi Đại Dũng sẽ tiết lộ sự thật, nên đã giả ma dọa anh ta, tạo ra cái c.h.ế.t do tai nạn rơi lầu.
Nhưng hai người còn lại là ai?
Trực giác mách bảo Giang Thước rằng Vi Quốc An, người nói năng ấp úng, có khả năng phạm tội rất cao. Chỉ cần lấy được ADN của anh ta, rồi so sánh với ADN từ t.h.i t.h.ể Tạ Dao, sẽ biết anh ta có tham gia hay không, và từ miệng anh ta có thể moi ra danh tính của người còn lại.
Giang Thước nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ tối rồi, vẫn chưa thấy Lý Minh Hạo quay về. Anh liền lái xe của sở đến công trường một lần nữa.
Mấy ngày nay anh đến đây quá nhiều lần, nhân viên bảo vệ ở cổng cũng đã quen mặt anh, trực tiếp mở cửa: "Cảnh sát Giang, muộn thế này rồi mà vẫn còn đến điều tra án sao?"
"Ừm, đến hỏi một vài chuyện." Anh đậu xe, đi thẳng đến văn phòng của Vi Quốc An.
Cửa văn phòng khóa chặt, lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã khe khẽ bên trong. Giang Thước áp tai vào cửa, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì.
Cuộc cãi vã kéo dài một lúc mới dừng lại, tiếp đó là tiếng bước chân đi về phía cửa. Giang Thước nhanh chóng nép vào chỗ tối, thấy một bóng người cao gầy đi ra từ văn phòng của Vi Quốc An.
Đợi người đó đi khuất, Giang Thước mới gõ cửa văn phòng.
"Ai!" Giọng Vi Quốc An nghe rất thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn mở cửa. Nhìn thấy Giang Thước, giọng anh ta đột nhiên nhỏ lại: "Cảnh sát Giang, có chuyện gì không?"
"À, đến tìm anh hỏi một vài thông tin." Giang Thước nở nụ cười thân thiện: "Người vừa đi ra là ai vậy?"
Vi Quốc An ấp úng: "Chỉ, chỉ là một công nhân, đến tìm tôi nói chuyện tiền lương thôi."
"Tôi nghe thấy hai người đang cãi nhau, có chuyện gì vậy?"
"Không có, không có gì cả, chỉ là... anh ta thấy công trường xảy ra chuyện không may, nên đòi tôi tạm thời tăng lương, tôi không đồng ý nên mới cãi nhau vài câu thôi."
Giang Thước gật đầu: "Sếp Vi, anh có nước không? Tôi hơi khát."
"Có, đợi một chút." Vi Quốc An miễn cưỡng đi đến máy lọc nước, lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, cúi người lấy nước.
Nhân cơ hội này, Giang Thước rút một tờ khăn giấy trên bàn, bọc hai đầu lọc t.h.u.ố.c lá trong gạt tàn rồi bỏ vào túi.
Vi Quốc An đưa nước cho Giang Thước: "Cảnh sát Giang, lần này lại có chuyện gì nữa?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi anh, tối ngày 17 tháng 3 đó anh ở đâu?"
Giang Thước vừa uống nước, ánh mắt không rời khỏi mặt Vi Quốc An một giây nào, khiến anh ta cảm thấy rợn người.
Vi Quốc An chà xát hai tay vào nhau: "Ngày 17 tháng 3, chuyện đã gần một tháng rồi, sao tôi còn nhớ được? Nhưng mà thường thì tôi ở văn phòng hoặc là ở ký túc xá."
"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn sự hợp tác của anh." Giang Thước uống xong nước, vo nát chiếc cốc rồi ném vào thùng rác.
Vi Quốc An có chút bất ngờ: "Anh đến chỉ hỏi có vậy thôi sao?"
"Đúng, chỉ hỏi có vậy thôi." Giang Thước nói xong, quay lưng đi ra khỏi văn phòng.
Cho dù chuyện này có liên quan đến Vi Quốc An, thì đã qua lâu như vậy rồi, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với câu hỏi của cảnh sát. Thay vì lãng phí thời gian đấu trí với anh ta, thì mang đầu t.h.u.ố.c lá về xét nghiệm ADN nhanh hơn nhiều.
Ra khỏi văn phòng, Giang Thước lại đến ký túc xá mà Lôi Đại Dũng đã ở trước khi chết. Anh thấy người công nhân gầy đen đang dọn dẹp hành lý bên trong.
Anh đi vào, đưa cho người công nhân đó một điếu thuốc: "Định chuyển đi à?"
Người công nhân gầy đen nhận lấy điếu thuốc, nói: "Đương nhiên rồi, nơi người c.h.ế.t ở xúi quẩy lắm. Tôi đã ở trong phòng của đồng hương mấy ngày rồi. Hôm nay vừa có một giường trống, tôi tính chuyển qua đấy."
Có một cái giường trong ký túc xá vẫn còn gối và chăn, không có dấu hiệu gì là sẽ chuyển đi. Giang Thước hỏi: "Đồ này của ai vậy?"
"Của Phú ca." Người công nhân gầy đen ngậm thuốc lá, vừa dọn đồ vừa trả lời: "Trần Học Phú, chính là người cao cao gầy gầy đó. Tối hôm anh uống rượu với chúng tôi anh ta cũng có mặt."
Giang Thước nhớ lại, tối hôm đó đúng là có thấy một người cao gầy, nhưng anh ta chỉ ngồi một bên chứ không uống rượu cùng.
"Phú ca này, anh ta không chuyển đi sao?"
Người công nhân gầy đen xua tay: "Anh ta nói không cần thiết. Người này gan to lắm. Mấy ngày nay vẫn ở đây một mình. Thời gian trước tin đồn có ma, tôi cũng chẳng thấy anh ta sợ hãi gì."
Giang Thước trầm tư. Ở một mình, có phải thuận tiện hơn để làm một vài chuyện; và anh ta không sợ ma, có khi nào là vì... chính anh ta là con ma đó không?
"Trần Học Phú đang ở đâu?"
Người công nhân gầy đen hờ hững trả lời: "Không biết, chắc là đi mua rượu uống rồi. Trước đây anh ta thường uống rượu với Vương Lực, Lôi Đại Dũng và sếp Vi."
Giang Thước lật gối và chăn trên giường, thậm chí cả tấm nệm mỏng cũng lật lên, nhưng không tìm thấy gì đặc biệt. Dưới gầm giường có một chiếc vali, nhưng đã khóa bằng mật mã nên không thể mở ra.
Anh bước ra khỏi ký túc xước, suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhận điện thoại có chút ngạc nhiên: "Anh Giang Thước, có chuyện gì không?"
"Tiêu Tiêu, cô tra hồ sơ của một người mất bao lâu?"
"Tra ai ạ?"
"Một công nhân ở công trường của anh trai cô, tên là Trần Học Phú. Tôi muốn biết trước đây anh ta có sống ở Đông Nam Á không." Giờ này đồng nghiệp bên kỹ thuật đã tan ca hết rồi. Giang Thước nghĩ đi nghĩ lại, thấy giao chuyện này cho Tiêu Tiêu hiệu quả hơn.
Tiêu Tiêu tự tin: "Được, cho em vài phút."
Vừa cúp máy, Lý Minh Hạo đã gọi tới: "Anh, bọn em về đến thành phố M rồi. Anh đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang ở công trường. Xe thì cứ đỗ ở sở là được."
Du Phi Phàm giật lấy điện thoại, giọng có chút gấp gáp: "Giang Thước, anh đang ở công trường sao? Không biết oán linh kia có ở đó không, anh tự cẩn thận nhé."
Đây là... quan tâm sao?
"Được, tôi biết rồi. Bây giờ tạm thời không có gì bất thường, nhưng tôi sẽ cẩn thận."
Khóe miệng Giang Thước bất giác cong lên, hoàn toàn không để ý có một người đang lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của anh trong một góc tối.
Đợi anh rời đi, người đó ném đầu t.h.u.ố.c lá xuống đất, giẫm lên rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.