Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 132: Mặt Cười
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:14
Sáng sớm, trước khi Giang Thước trở lại đồn cảnh sát để báo cáo, anh đã ghé qua văn phòng.
Gõ cửa, người ra mở lại là Tiêu Kỷ. Một góc áo sơ mi của anh ấy sơ vin vào quần âu, tóc rối bù, trông như vừa mới ngủ dậy.
"Tổng giám đốc Tiêu..." Sắc mặt Giang Thước có chút cứng lại, cụp mắt nhìn anh ấy. Lời nói đến miệng lại nuốt vào.
"Tối qua tôi ngủ ở đây." Tiêu Kỷ đọc được câu hỏi trong ánh mắt của anh, chỉ mím môi cười, không có ý định giải thích thêm.
Giang Thước cười lạnh một tiếng, tự nhiên đi vào nhà. Anh liếc nhìn chiếc chăn trên ghế sofa, thờ ơ hỏi: "Ngủ trên ghế sofa không thoải mái nhỉ?"
Ghế sofa của văn phòng mặc dù dài hơn ghế ở nhà anh, nhưng với chiều cao của Tiêu Kỷ, chắc là đã phải cuộn người ngủ cả đêm.
"Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm. Mà anh cảnh sát Giang đến có chuyện gì không?" Tiêu Kỷ cũng không yếu thế. Ý trong lời nói như muốn hỏi: Anh đến làm gì?
Giang Thước cầm túi lên: "Quần áo của Phi Phàm rơi vào túi của tôi. Tôi mang qua cho cô ấy."
"Rơi vào túi của anh?"
"Ừ. Mấy ngày nay chúng tôi ở cùng nhau. Cô ấy không kể với anh à?" Giang Thước nhướng mày cười nói.
Lần này đến lượt sắc mặt Tiêu Kỷ thay đổi.
Du Phi Phàm từ trong phòng đi ra, ngay lập tức cảm thấy không khí trong phòng khách có chút bất thường. Mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng.
Cô ngơ ngác nhìn hai người trên ghế sofa: "Hai người đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?"
Hai con hổ mặt cười cùng quay đầu nhìn cô, đồng thanh nói: "Không có gì."
"Hai người ăn ý thật đấy." Du Phi Phàm đi vào bếp, rót một cốc nước nóng.
Giang Thước chỉ vào bữa sáng trên bàn: "Tôi mang quần áo đến, tiện thể mang bữa sáng cho em và Tiêu Tiêu." Anh liếc Tiêu Kỷ một cái, có chút mỉa mai: "Không biết tổng giám đốc Tiêu cũng ở đây, không mang phần của anh. Xin lỗi nhé."
Du Phi Phàm bưng cốc nước nóng từ trong bếp đi ra, giải thích thay Tiêu Kỷ: "Tối qua khi về có một cái cửa sổ mở một khe hở, tôi cứ tưởng có trộm vào, trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Tiêu Kỷ đưa Tiêu Tiêu về, sợ hai chị em không an toàn, nên đã ngủ lại trên ghế sofa một đêm."
"Trộm vào? Sao tối qua gọi điện thoại em không nói?" Giang Thước căng thẳng, giọng nói có chút trách móc.
Du Phi Phàm vội lắc đầu: "Tôi nghĩ nhiều thôi. Có lẽ là lúc ra ngoài tôi quên đóng, với lại văn phòng cũng không mất gì cả."
Tối qua khi phát hiện cửa sổ không đóng chặt, vừa đúng lúc cô vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nên trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau một đêm bình tĩnh lại, bây giờ nhớ lại chuyện tối qua, cô thấy mình đa nghi đến mức phi lý.
"Vết thương trên tay anh còn đau không?" Ánh mắt cô rơi vào cánh tay bị thương của Giang Thước.
"Tôi đã nói là vết thương nhỏ rồi, không sao." Giang Thước đứng dậy, hỏi: "Cửa sổ nào?"
Du Phi Phàm chỉ vào bếp.
Giang Thước đi đến cửa sổ kiểm tra, phát hiện trên gờ cửa sổ bên ngoài có một vết hằn nhỏ. Anh kéo một chiếc ghế nhỏ đứng lên, đưa ngón tay sờ thử. Dường như là vết hằn mới được để lại.
"Có phát hiện gì không?" Du Phi Phàm cũng thò người ra ngoài.
"Tôi cũng không chắc lắm, em đợi một chút." Anh suy nghĩ một lát, quay người đi ra ngoài, lên sân thượng.
Sân thượng của tòa nhà chung cư này không có cửa. Tất cả mọi người đều có thể ra vào tùy ý.
Anh đi đến rìa sân thượng, ngay phía trên nhà bếp của văn phòng, phát hiện trên lan can có một chỗ gỉ sắt bị mài mòn. Trông giống như có người đã dùng dây để treo vật nặng từ đây xuống.
Trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an. Anh đi một vài vòng trên sân thượng. Đáng tiếc là mấy ngày nay trời mưa lớn, rất nhiều dấu vết đã bị xóa sạch.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo lên.
"Đội trưởng Giang, anh về M Thành rồi à?"
"Vừa đến tối qua. Sao vậy?"
"Đồn cảnh sát Thành Đông nhận được tin báo. Một gia đình bốn người đã tử vong tại nhà riêng."
Án mạng g.i.ế.c cả nhà? Vừa về M Thành đã xảy ra một vụ án lớn như vậy. Trong một khoảnh khắc, Giang Thước cũng cảm thấy mình như bị Conan nhập hồn.
"Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, anh không kịp chào Du Phi Phàm, đi thẳng xuống lầu, lái xe đến hiện trường vụ án.
Khu biệt thự xảy ra án mạng, anh quen thuộc hơn ai hết. Nơi đây chính là nơi lần đầu tiên anh hợp tác với Du Phi Phàm để bắt Chu Kiến Nguyên.
Hơn nửa năm trôi qua, nơi này lại bắt đầu được xây dựng lại. Số người chuyển đến ở nhiều hơn trước, không còn hoang vắng như lần trước anh đến.
Vừa đỗ xe, anh đã thấy Lý Minh Hạo và các cảnh sát khác cũng đã đến nơi.
Vừa thấy anh, Lý Minh Hạo mừng đến phát khóc: "Anh Giang Thước, cuối cùng anh cũng về rồi! Anh có biết em đã phải vác xác c.h.ế.t gần nửa tháng ở chỗ chú Tống rồi không?"
Giang Thước cười nhẹ: "Thế bây giờ còn nôn không?"
"Đương nhiên là không rồi. Bây giờ em đã là người từng trải mà." Lý Minh Hạo rất tự tin.
"Đi thôi, vào xem bên trong thế nào."
Bên ngoài căn biệt thự xảy ra chuyện đã được giăng dây cảnh sát. Các cảnh sát địa phương ở hiện trường thấy đội trọng án đến, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Đội trưởng Giang."
Một cảnh sát đến chào Giang Thước. Giang Thước gật đầu, nhận lấy bọc giày mà anh ta đưa: "Tình hình bên trong thế nào?"
"Một gia đình bốn người, bố, mẹ, con trai, con gái. Tất cả đều c.h.ế.t rồi."
"Ai phát hiện ra thi thể?"
"Mẹ của người vợ." Cảnh sát hạ giọng, chỉ vào một bà lão sáu, bảy mươi tuổi đang đứng bên cạnh xe cảnh sát: "Bà ấy đã hẹn con gái sáng nay đến nhà ăn cơm. Khi đến nơi, gõ cửa không thấy ai trả lời, bà ấy dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, không ngờ..."
Giang Thước nhìn bà lão kia. Bà ấy luôn lấy tay che mặt, khóc nấc, bên cạnh có mấy nữ cảnh sát đang an ủi bà.
Ở cái tuổi này, đáng lẽ phải được hưởng niềm vui sum vầy cùng con cháu, nhưng lại đột nhiên phải chịu cú sốc lớn như vậy. Dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu.
Biệt thự có hai tầng. Tầng dưới là phòng khách và nhà bếp. Tầng hai là phòng ngủ chính của hai vợ chồng và phòng của hai đứa con.
Giang Thước đứng ở cửa nhìn vào, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sống trong một căn biệt thự lớn như vậy, nhưng đồ đạc trang trí lại vô cùng đơn giản. Tất cả đồ nội thất đều trông hơi cũ, đồ điện tử cũng đã dùng nhiều năm.
Lão Tống và trợ lý của ông cũng đã mang theo hộp dụng cụ đến, thấy Giang Thước, ông cười vỗ vai anh: "Tiểu Giang, lâu rồi không gặp. Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn đệ tử nhé."
"Dùng được chứ? Hay là tôi tặng cậu ấy luôn cho ông đi, khỏi phải ngày nào cũng làm tôi bực mình."
"Thế thì hay quá, chỗ tôi đang thiếu người." Lão Tống nháy mắt với Lý Minh Hạo: "Minh Hạo, nghe thấy không? Anh Giang Thước của cậu tặng cậu cho tôi rồi đấy."
Lý Minh Hạo sợ đến rụt cổ lại, ôm lấy cánh tay Giang Thước, liên tục lắc đầu: "Hai người tha cho tôi đi, tôi hứa sẽ làm việc thật tốt, đừng bắt tôi vác xác c.h.ế.t nữa."
Mấy người cùng nhau đi vào biệt thự. Thi thể của người vợ nằm ngửa trong nhà bếp, từ góc nhìn ở cửa, chỉ thấy được đôi chân của cô ấy, dưới đất là một lượng lớn m.á.u đã đông lại.
Giang Thước cẩn thận tránh vết m.á.u trên đất, đi vòng qua tủ bếp. Anh nhìn rõ t.h.i t.h.ể đang nằm trên đất.
Ngay lập tức, đầu óc anh 'bùm' một tiếng. Tất cả suy nghĩ dường như bị nổ tung thành từng mảnh.
Trên mặt của t.h.i t.h.ể đó, dán một tấm bùa giấy màu vàng.