Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 146: Em Chọn Ngô Ngạn Tổ
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:15
Sau khi gửi tóc của Trạch Tu cho Lão Tống để xét nghiệm DNA, Du Phi Phàm xem giờ, chợt giật mình: “Chết rồi, suýt nữa thì quên hôm nay là sinh nhật của Thành Dịch.”
Cô ngẩng đầu hỏi Giang Thước: “Mọi người đang tụ tập ở văn phòng để ăn uống, anh cũng đến nhé. Tiện thể gọi điện thoại cho Háo Tử bảo cậu ấy cũng đến luôn.”
Giang Thước nghĩ tối nay cũng không có việc gì, nên gật đầu đồng ý.
Vừa về đến cửa văn phòng, anh đã giật mình vì cánh cửa mới. “Em mở một câu lạc bộ trong khu dân cư à?”
Du Phi Phàm lúng túng gãi đầu. Cô cũng thấy cánh cửa này hơi khoa trương, lạc lõng với hành lang đã tróc sơn gần hết, giống như một viên ngọc được gắn trên bức tường đá vậy. Nhưng nghĩ đến Tiêu Kỷ cũng có ý tốt, cô liền không bận tâm nữa.
“Cánh cửa này là Tiêu Kỷ lắp.” Cô dùng vân tay mở cửa. Suy nghĩ một lát, cô nói thêm: “Dù sao Tiêu Tiêu cũng ở đây, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của em ấy.”
Vừa bước vào, họ đã thấy Tiêu Tiêu và Lý Minh Hạo đang ngồi trên ghế sofa chơi game, còn Thành Dịch và Tiểu Ngọc đang bận rộn trong bếp. Trên bàn đã bày sẵn vài món ăn.
“Háo Tử, cậu đến sớm thật đấy.”
“Lúc anh gọi, em đang ở gần đây.” Lý Minh Hạo dán mắt vào màn hình điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Tiêu Tiêu, bên trái em có người! Xử nó đi! Hay lắm!”
Giang Thước đặt chiếc bánh kem mua trên đường lên bàn, thấy Thành Dịch đang nhặt rau, anh liền xắn tay áo lên: “Để tôi làm cho, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu và Tiểu Ngọc đi nghỉ một lát đi.”
“Không sao đâu, anh Giang Thước. Sắp xong rồi.” Thành Dịch cười, không dừng tay.
Du Phi Phàm kéo Giang Thước ngồi xuống cạnh bàn, đưa cho anh một quả táo, rồi tự lấy một quả cho mình: “Đúng đó, anh đừng đi làm kỳ đà cản mũi.”
Cô vừa cắn táo vừa chống cằm nhìn bóng lưng bận rộn của Thành Dịch và Tiểu Ngọc. Cả hai không chỉ rất xứng đôi về ngoại hình mà tính cách cũng rất hợp nhau. Mặc dù họ mới bên nhau được hơn nửa năm, nhưng Du Phi Phàm đã bắt đầu tính toán khi nào sẽ đưa Tiểu Ngọc về gặp bà ngoại rồi.
Chuông cửa đột nhiên reo lên. Tiêu Tiêu vứt điện thoại xuống, đứng dậy mở cửa: “Anh! Anh đến rồi!”
Giang Thước ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Kỷ xách một hộp quà bước vào. Anh thầm đảo mắt trong lòng, tên này đúng là âm hồn không tan.
Tiêu Kỷ chào hỏi mọi người, rồi nói “Chúc mừng sinh nhật” với Thành Dịch. Sau đó, anh ta rất tự nhiên ngồi xuống phía bên kia của Du Phi Phàm.
Món ăn nhanh chóng được dọn ra, mọi người quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Ngoại trừ Giang Thước và Tiêu Kỷ ngấm ngầm thi nhau gắp thức ăn cho Du Phi Phàm, không khí cũng khá hòa hợp.
Ăn xong, mọi người cùng dọn dẹp bát đũa. Tiêu Tiêu lấy một bộ cờ cá ngựa ra, bày trên bàn trà và rủ mọi người chơi.
Tiêu Kỷ đột nhiên vỗ vai Giang Thước, ra hiệu anh ra ban công nói chuyện.
Mặc dù Giang Thước không muốn lắm, nhưng vì thể diện nên anh vẫn đi theo.
Đóng cửa ban công lại, Tiêu Kỷ quay người, hai tay đặt trên lan can, hỏi: “Cảnh sát Giang, xin mạn phép hỏi một câu, vụ án mà các anh đang điều tra có liên quan đến nhà họ Trạch không?”
Giang Thước thoáng nghi ngờ, chưa kịp hỏi thì Tiêu Kỷ đã trả lời câu hỏi của anh: “Tôi đoán thôi. Vì Phi Phàm đã hỏi tôi có biết gì về nhà họ Trạch không.”
“Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Tiêu Kỷ chống tay lên lan can, nhìn những ánh đèn lấp lánh trong đêm: “Anh hẳn phải biết địa vị và khả năng của nhà họ Trạch ở M Thành chứ?”
Giang Thước im lặng. Anh lớn lên ở M Thành, dù không hiểu rõ về Trạch gia, thì ít nhất cũng phải nghe nói qua.
Ông Trạch tên là Trạch Thiên Hòa, vốn chỉ là một doanh nhân bình thường. Những năm đầu, ông đã nhận thầu một ngọn núi với giá rẻ, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú. Ông thành lập một tập đoàn khai thác mỏ, và đó là hũ vàng đầu tiên để ông làm giàu.
Phát triển cho đến nay, các công ty con của tập đoàn Trạch gia hoạt động trong nhiều lĩnh vực, bao gồm bất động sản, ăn uống, hậu cần, y tế… và có một vài công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán.
Mặc dù bây giờ ông Trạch đã lui về hậu trường, không trực tiếp tham gia vào các hoạt động của tập đoàn Trạch gia, còn xây dựng hình ảnh là một người nhiệt tình với các hoạt động từ thiện và nhiều lần được bình chọn là Đại sứ từ thiện của M Thành.
Nhưng ai cũng biết rõ, tất cả những điều này chỉ là bề ngoài. Trạch gia không thể trong sạch được. Về phần thế lực đằng sau họ lớn đến đâu, thì một cảnh sát nhỏ bé như Giang Thước cũng không thể nói rõ được.
“Ý anh là bảo tôi đừng tiếp tục điều tra nữa?” Anh hơi cúi người, hai tay đan vào nhau dựa trên lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
“Điều tra là công việc của anh, đương nhiên tôi không có quyền ngăn cản. Nhưng…” Tiêu Kỷ quay đầu lại, nhìn Du Phi Phàm trong nhà, giọng nói đầy lo lắng: “Anh có chắc muốn kéo Phi Phàm vào vụ này không?”
Giang Thước cũng quay đầu lại, ánh mắt anh dừng lại trên người Du Phi Phàm một lúc lâu mới dời đi: “Không chỉ một mình anh lo lắng cho cô ấy. Nhưng cô ấy có quyền quyết định mình muốn làm gì, không muốn làm gì.”
Tiêu Kỷ gật đầu, thản nhiên cười: “Được, vậy các anh cẩn thận. Nếu có gì tôi có thể giúp được… cứ nói với tôi.”
Du Phi Phàm đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cúi đầu lướt điện thoại xem những tin tức và tài liệu về Trạch Tu, hoàn toàn không để ý đến hai người ngoài ban công.
Tiểu Ngọc vỗ vai Tiêu Tiêu, nháy mắt: “Em xem anh trai em đang nói chuyện gì với anh Giang Thước vậy?”
“Không biết.” Tiêu Tiêu đưa mắt dò xét. Thành Dịch và Lý Minh Hạo cũng cùng nhìn ra ngoài.
Du Phi Phàm chỉ chăm chú vào chuyện của Trạch Tu, nên không để tâm đến cuộc trò chuyện của họ. Cô đang nghĩ về những chuyện ngoài lề.
Dựa trên phản ứng của Trạch Tu hôm nay, anh ta không hề biết mình có một người con trai. Có nghĩa là, ngày xưa mẹ của Vưu Tuấn đã lén lút sinh ra cậu.
Nhưng Du Phi Phàm không hiểu. Trạch gia giàu có như vậy, dù Trạch Tu không muốn kết hôn với mẹ Vưu Tuấn, thì ông Trạch cũng sẽ không để cho cháu trai ruột của mình phải sống một cuộc đời khốn khó như vậy.
Rốt cuộc vì lý do gì mà mẹ Vưu Tuấn lại che giấu thân phận của Vưu Tuấn với tất cả mọi người, thà chịu sống một cuộc đời nghèo khó cũng phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Trạch?
Thật đáng tiếc, hôm nay chưa kịp hỏi thì cô ấy đã đến một thế giới khác rồi.
Tiểu Ngọc tiến lại gần Du Phi Phàm, mím môi cười hỏi: “Phi Phàm, nếu bắt chị phải chọn một người giữa anh Giang Thước và Tiêu Kỷ, chị sẽ chọn ai?”
“Chị chọn Ngô Ngạn Tổ.” Du Phi Phàm lơ đễnh trả lời.
Tiêu Tiêu ném một con cờ cá ngựa vào người cô: “Không có lựa chọn đó! Chị chỉ có thể chọn một trong hai thôi.”
Cô lườm một cái: “Tại sao lại bắt chị phải chọn? Chị thấy hai người họ ở bên nhau cũng rất xứng đôi mà.”
“Cũng đúng.” Tiểu Ngọc và Tiêu Tiêu nhìn nhau, rồi che miệng cười khúc khích.