Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 152: Các Anh Không Điều Tra, Tôi Tự Điều Tra

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:16

“Anh Giang, đồn cảnh sát nhận được tin báo, phát hiện một chiếc xe tải bị đốt cháy ở ngoại ô. Anh xem có phải chiếc anh đang tìm không.”

Giang Thước nhận vài tấm ảnh từ một cảnh sát. Trong ảnh là một chiếc xe tải bị cháy rụi, chỉ còn lại khung sắt rỗng, lờ mờ có thể thấy là màu trắng xám.

Anh ngẩng đầu hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”

Cảnh sát trả lời: “Gần một nhà máy bỏ hoang.”

Giang Thước trầm ngâm một lát: “Đã kiểm tra camera giám sát tối qua chưa?”

Cảnh sát gật đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra lại camera giám sát. Chiếc xe đó đi từ ngoại thành vào, rình rập gần nhà anh hai tiếng đồng hồ, sau khi đ.â.m anh thì lại đi ra ngoại thành. Từ đầu đến cuối, người trên xe không hề xuống.”

Nói xong, anh ta lại đưa cho Giang Thước một bức ảnh chụp từ camera giao thông.

Trong ảnh có thể thấy trên xe có một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.

Giang Thước nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, rồi xua tay: “Vất vả cho cậu, cậu đi làm việc đi.”

Anh cúi đầu, dùng điện thoại gửi cho Du Phi Phàm một tin nhắn: 【Em không sao chứ?】

Du Phi Phàm nhanh chóng trả lời: 【Anh hỏi câu này từ sáng đến giờ hơn chục lần rồi đấy.】

Giang Thước không giải thích nhiều: 【Không sao là tốt rồi.】

Du Phi Phàm: 【Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?】

Giang Thước đặt ngón tay trên màn hình một lúc lâu, chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì nghe thấy cục trưởng Đinh gọi tên mình ở cửa văn phòng.

Vào văn phòng, cục trưởng Đinh hất cằm, ra hiệu cho anh khóa cửa văn phòng. Ông lại đứng lên kéo rèm cửa xuống, rồi mới từ từ lên tiếng.

“Tôi nghe nói cậu đang điều tra lại vụ án của mẹ cậu.”

Giang Thước không định giấu ông, nên đã kể lại từng manh mối mà anh tìm thấy từ vụ án của Nghiêm Vi, cũng như những điểm đáng ngờ trong vụ án của mẹ anh.

Cục trưởng Đinh suy nghĩ một lát, hỏi: “Vụ án cả nhà Nghiêm Vi bị sát hại có tiến triển mới nào không?”

Giang Thước lắc đầu, tâm trạng có chút buồn bã. Anh đã cử người đến bệnh viện hỏi bác sĩ tâm thần của Nghiêm Vi. Vị bác sĩ đó xác nhận Nghiêm Vi mắc bệnh hoang tưởng nặng, đã uống thuốc một thời gian rồi.

Kết hợp với logic điều tra và bằng chứng tại hiện trường, vụ án này về cơ bản có thể xác định là Nghiêm Vi lên cơn hoang tưởng, g.i.ế.c người nhà rồi tự sát.

Điểm đáng ngờ duy nhất là mấy tấm bùa. Nhưng chỉ dựa vào mẫu m.á.u còn sót lại trên đó, hoàn toàn không thể chứng minh là do nhà họ Trạch làm. Huống hồ, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đối phó với cuộc điều tra của cảnh sát. Ngay cả khi cuối cùng có manh mối bất lợi cho nhà họ Trạch, họ cũng có thể tìm một người thế tội như trước đây để chịu tội thay.

Nghĩ đến đây, một cảm giác bất lực nặng nề đè lên lòng Giang Thước.

Anh từng tin rằng công lý cuối cùng sẽ chiến thắng cái ác, lưới trời lồng lộng sẽ không bỏ sót một kẻ có tội nào. Nhưng sau những chuyện xảy ra mấy ngày qua, anh chợt cảm thấy mình ngây thơ đến mức ngu ngốc.

Theo một cách nào đó, anh không khác gì Lộ Chí Quốc, người tin rằng chỉ cần giúp nhà họ Trạch g.i.ế.c người là có thể kiếm tiền chữa bệnh cho em trai.

Đối với những người có quyền lực, g.i.ế.c một người dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến nhỏ bé.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ dựa vào nhiệt huyết của mình để tiếp tục điều tra. Nhưng giờ đây, anh có thêm một người muốn bảo vệ.

Anh tuyệt đối không cho phép cô bị tổn thương dù chỉ một chút vì sự cố chấp mù quáng của mình.

Cục trưởng Đinh thấy anh im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Hay là tạm thời gác lại vụ án này đi.”

“Bố tôi đã gọi cho chú rồi à?” Giang Thước dựa người vào ghế sofa trong văn phòng của ông, giọng nói không bộc lộ cảm xúc.

“Không liên quan đến bố cậu, chuyện này quả thật là tôi đã thiếu suy nghĩ. Cậu giúp tôi xin lỗi Tiểu Du, vì đã kéo con bé vào chuyện này.”

Giang Thước cụp mắt xuống, khẽ “ừm” một tiếng.

Cục trưởng Đinh quay đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Với phong cách làm việc của Giang Thước, bình thường, anh sẽ cãi vã với ông một trận.

Nhưng Giang Thước hôm nay lại khác thường, không la hét, cũng không tức giận. Điều đó khiến ông phải nuốt lại những lời đã chuẩn bị sẵn vào trong bụng.

Cục trưởng Đinh nhận ra anh có chuyện phiền lòng, nhưng cũng không truy hỏi nữa. Ông phất tay: “Được rồi, cậu ra ngoài làm việc đi.”

Bước ra khỏi văn phòng của cục trưởng Đinh, anh cầm điện thoại trên bàn lên trả lời Du Phi Phàm: 【Tôi không sao, vụ án của Nghiêm Vi tạm thời không điều tra nữa.】

Chưa đầy một phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Du Phi Phàm đã gọi điện đến.

“Tại sao? Tại sao lại không điều tra nữa?”

Đối diện với câu hỏi dồn dập của cô, Giang Thước có chút đau đầu. Anh véo giữa hai lông mày để giải thích: “Không có manh mối, làm sao mà điều tra.”

“Những tấm bùa đó không phải là manh mối sao?”

“Nhà họ Trạch mới đi khám sức khỏe cách đây không lâu, đã lấy máu. Có thể là ai đó cố ý gài bẫy họ.”

“Những lời đó anh tin sao?”

“Tôi không tin, nhưng không tin thì có cách nào đâu!” Giang Thước hơi nâng cao giọng.

Những cảnh sát đang làm việc xung quanh đều dừng tay, tò mò nhìn anh.

Anh đứng dậy đi ra ngoài cục cảnh sát, tìm một góc yên tĩnh, rồi nói tiếp: “Cho dù chúng ta đều biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Trạch, nhưng chúng ta không có bằng chứng. Lẽ nào em muốn tôi dựa vào mấy tấm bùa đó để bắt người sao?”

“Nhưng nếu không tiếp tục điều tra, chẳng phải cả nhà Nghiêm Vi đã c.h.ế.t vô ích sao?”

“Cục trưởng Đinh đã nói rồi, xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này. Vụ án này tạm thời gác lại, sau này có manh mối mới thì điều tra tiếp.” Giọng Giang Thước mang vẻ qua loa.

Du Phi Phàm không buông tha: “Bây giờ không điều tra, sau này còn có cơ hội điều tra nữa sao? Sau này vụ án này có giống vụ của gia đình chị Kim không, sự thật mãi mãi không được thấy ánh sáng?”

Giang Thước dựa vào tường, bực bội gãi tóc. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh rất muốn nói hết mọi chuyện đã xảy ra, nói với cô rằng anh không muốn cô bị tổn thương, nên không muốn tiếp tục điều tra nữa.

Nhưng lời nói đã đến miệng, anh lại nuốt ngược vào trong.

Anh không thể làm như vậy. Bởi vì anh biết với tính cách của Du Phi Phàm, cô nhất định sẽ bất chấp sự an toàn của bản thân để tìm ra câu trả lời mà cô muốn.

Giang Thước thở dài, giọng nói trầm xuống: “Du Phi Phàm, em đừng làm loạn nữa được không? Lẽ ra ngay từ đầu tôi đã không nên để em tham gia vào chuyện này. Cục cảnh sát chúng tôi không chỉ có một vụ án cần xử lý, không thể lãng phí nhiều thời gian vào việc này.”

Du Phi Phàm ở đầu dây bên kia im lặng. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Được, các anh không điều tra, tôi tự điều tra.”

“Du Phi Phàm, em đừng…” Giang Thước chưa nói xong, Du Phi Phàm đã cúp máy.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi vung tay đ.ấ.m mạnh vào tường.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.