Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 258: Ba Thành Một

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:26

Trở lại văn phòng thám tử, Du Phi Phàm thấy Bùi Liễu Ân trong bộ sườn xám xanh nhạt đang nghiêng người tựa vào ghế sofa, trên tay cầm một chiếc tẩu thuốc. Người đi theo, cũng chính là chàng trai trẻ đã gặp ở thị trấn cổ, đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

Du Phi Phàm bước đến chào:

“Chị Liễu Ngân.”

Phí Liễu Ngân hơi nhướng mí mắt, lười nhác oán trách:

“Sao giờ mới về? Tôi đã uống đến hai tách trà rồi đấy.”

Du Phi Phàm thầm nghĩ, ai mà biết cô đến đột ngột thế này, nhưng ngoài mặt chỉ cười khách sáo.

Lúc này, Thành Dịch chống gậy, xách theo ấm nước nóng từ bếp đi ra. Thấy cậu, Du Phi Phàm nhíu mày:

“Sao anh cũng quay lại? Bác sĩ chẳng bảo cậu phải nghỉ ngơi sao?”

Thành Dịch khẽ cười: "Em về xem có giúp được gì không."

Du Phi Phàm không nói gì, nhận lấy ấm nước từ tay cậu, rót thêm nước nóng vào hai tách trà trước mặt Bùi Liễu Ân: “Chị Liễu Ngân, chị đến có việc gì sao?”

“Trước kia tôi đã hứa với bà ngoại cô sẽ giúp điều tra chuyện cánh cửa linh giới, dạo gần đây đã có chút manh mối.” Bùi Liễu Ân vẫy tay gọi chàng trai trẻ bên cạnh: "Bạch Thương, lấy ra đây."

Người đàn ông được gọi là Bạch Thương lấy ra một cuốn sách có bìa đã ngả vàng từ trong ngực.

Bùi Liễu Ân nói: “Tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để mua quyển cổ thư này. Dù thiếu vài trang, nhưng bên trong cũng ghi chép lại không ít thông tin quan trọng.”

Cô ta nhấn mạnh "số tiền lớn". Du Phi Phàm nghe mà giật giật chân mày: "Số tiền lớn... là bao nhiêu?"

Bùi Liễu Ân nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Tôi bỏ ra hai vạn tệ mua, nhưng coi như quen biết, lấy của cô một vạn tám nghìn tám thôi.”

"...Bao nhiêu?" Du Phi Phàm không dám tin vào tai mình.

Bạch Thương tưởng cô thật sự không nghe rõ, ân cần nhắc lại: "Một vạn tám nghìn tám trăm."

Du Phi Phàm cảm giác như trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh. Cô gượng cười, run rẩy lấy điện thoại, chuyển tiền vào tài khoảncủa Bùi Liễu Ân.

Bùi Liễu Ân thấy tin nhắn nhận tiền, mới hài lòng phất tay, ra hiệu Bạch Thương đưa sách cho Du Phi Phàm.

Du Phi Phàm nâng niu quyển sách “giá trên trời” ấy, nhận ra viền sách đã mòn, nhiều trang rách nát hoặc mất hẳn, chỉ còn lại mùi mực nhạt nhòa hòa cùng hương giấy cũ, phảng phất dấu vết thời gian.

Bên trong toàn chữ cổ khó hiểu. Cô lật hai trang đã thấy hoa mắt chóng mặt, dứt khoát đưa cuốn sách cho Thành Dịch.

Thành Dịch cầm cuốn sách, đọc kỹ từng chút một, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Du Phi Phàm thấy vẻ mặt cậu nghiêm trọng, hỏi: "Sao vậy?"

“Chị… cánh cửa linh giới ấy, có thể chưa bao giờ tự mở, mà từ đầu đã có người điều khiển?”

Du Phi Phàm sững sờ: "Làm sao có thể?"

Cô nhớ trong một cuốn sách cổ khác mà bà ngoại đã đưa, có ghi lại một đoạn: "Từng có một đạo sĩ, vô tình mở ra cánh cổng linh giới, suýt không thể trở về. Sau đó, ông đã học được một bùa chú trong linh giới, thi triển pháp thuật vào một thời điểm và địa điểm đặc biệt, mới có thể trở về."

Cũng chính vì đã đọc đoạn đó, họ mới kết luận Dương Miểu đã vô tình đi vào linh giới vào một thời điểm nhất định nên mới bị lạc vào đó.

Thành Dịch trầm ngâm: "Có lẽ chúng ta đã hiểu sai rồi. Theo ghi chép trong sách, vị linh sư cổ đại này đã thi triển linh thuật trong linh giới vào thời điểm và địa điểm đặc biệt mới có thể trở về, nhưng không hề nói hắn đã vào bằng cách nào.”

Bùi Liễu Ân cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Tôi đọc qua rồi, điều kiện mở cửa linh giới e rằng không hề đơn giản như ta tưởng.”

Du Phi Phàm thấy đầu mình căng như muốn nổ, chỉ có thể mờ mịt nhìn họ chờ lời giải thích.

"Chị nhìn chỗ này."

Thành Dịch chỉ vào một dòng chữ trên sách. Cô cúi xuống, thấy trên đó viết: “Đốt nến thi pháp, ba ba hợp nhất, cửa linh giới mới có thể mở.”

Nói cách khác, chỉ cần làm được những điều này thì có thể khống chế cánh cửa linh giới.

Đốt nến thi pháp còn dễ hiểu, nhưng “ba ba hợp nhất” nghĩa là gì?

Đáng tiếc, những trang tiếp theo hoặc rách nát, hoặc đã mất hẳn, tìm mãi cũng không có lời giải.

Thành Dịch nói: “Cửa linh giới lần nào cũng mở vào đúng ba giờ sáng, có lẽ đây chính là một ‘ba’.”

Du Phi Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cầm bút lên vẽ hình con mắt đó trên bảng trắng, chỉ vào ba góc của hình tam giác hỏi: “Ba góc này… có khi nào cũng là một ‘ba’?”

Nhìn thấy hình vẽ đó, Thành Dịch và Tiêu Tiêu liếc nhau, sắc mặt đều thoáng ngưng lại.

Du Phi Phàm hừ một tiếng, đóng nắp bút:

“Thôi đi, Giang Thước cũng đã thú nhận rồi, các cậu còn giả vờ gì nữa. Chuyện này để sau tôi sẽ tính sổ.”

Cô lấy điện thoại ra, mở những bức ảnh đã chụp ở trại trẻ mồ côi ngày hôm qua: "Đúng rồi, tôi đã tìm thấy một hình vẽ giống hệt như thế này ở dưới hầm của trại trẻ mồ côi."

Tiêu Tiêu hỏi: “Vậy còn ‘ba’ cuối cùng là gì?”

"Em có một suy đoán." Thành Dịch suy nghĩ một lúc, chống nạng đứng lên, nhảy lò cò đến trước máy tính: "Tiêu Tiêu, em có thể mở bản đồ thành phố M không?"

Cậu chỉ vào bản đồ trên màn hình: “Chúng ta đã tìm được hai hình mắt tam giác, có thể còn cái thứ ba. Cửa linh giới nằm ngay tâm điểm của ba vị trí ấy.”

Tiêu Tiêu dùng tay chỉ trên bản đồ: “Nếu nối viện phúc lợi với hầm rượu, thì ở đây – một nhà máy bỏ hoang – tạo thành tam giác. Trung tâm tam giác chính là trung tâm dưỡng lão.”

Bùi Liễu Ân vẫy tay gọi Bạch Thương, thì thầm vài câu vào tai anh ta. Bạch Thương gật đầu, đứng dậy ra khỏi cửa.

Du Phi Phàm không hiểu: "Vậy trước đây tôi đã vào linh giới bằng cách nào?"

Bùi Liễu Ân cầm tẩu thuốc, từ từ nhả ra một làn khói, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lần cứu cô đó, cánh cửa vốn dĩ không phải do chúng ta mở.”

Du Phi Phàm kinh hãi:

“Cái gì?”

Bùi Liễu Ân tiếp tục: “Nếu ba giờ sáng, hình mắt tam giác và ba địa điểm chính là ‘ba ba’, thì phải thỏa đủ ba điều kiện này, cộng thêm linh thuật mới có thể mở cửa. Nhưng lúc đó chúng ta hoàn toàn không biết. Điều này có nghĩa, cánh cửa khi ấy… do kẻ khác thao túng.”

Thành Dịch lập tức phản ứng: "“Có lẽ Tiểu Ngọc chỉ là mồi nhử. Kẻ đó lợi dụng cô ấy để dụ chị bước vào linh giới, rồi dùng ảo cảnh giam cầm chị ở trong. Chỉ không biết vì lý do gì, hắn lại mở cửa thả chị ra.”

Du Phi Phàm ôm chặt lấy hai cánh tay, bất giác rùng mình.

Cô biết rất rõ, mục tiêu của kẻ kia mười phần là nhắm vào đôi mắt linh đồng của mình. Những cơn ác mộng thường xuyên xuất hiện, cảm giác bị theo dõi, và hàng loạt những chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra xung quanh cô... Tất cả đều liên quan đến linh đồng.

Trước khi mẹ cô gặp tai nạn, có phải bà cũng đã gặp chuyện tương tự? Cảm nhận nguy hiểm nên mới vội vàng gửi gắm cô cho bà ngoại?

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Bùi Liễu Ân thong thả rút di động ra, mở bức ảnh Bạch Thương vừa gửi, trầm giọng nói:

“Đã xác nhận rồi. Quả nhiên, hình mắt tam giác thứ ba nằm trong nhà máy bỏ hoang đó.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.